Lăng Mạt Mạt bị một đao kia, lại không biết dưới đáy lòng mình rốt cuộc xuất hiện tâm tình gì.
Cô đã giận Giản Thần Hi đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể để cô ta chết đi nghìn lần vạn lần.
Hôm nay cô ta mở miệng nói ra những lời này, là lúc kết thúc, cô mới phát hiện, thật ra thì quanh đi quẩn lại, giữa hai người không ai thoát khỏi trách nhiệm.
Có lẽ Giản Thần Hi sai nhiều, nhưng cô Lăng Mạt Mạt cũng sai lầm rồi, không phải sao?
Chẳng qua là khi đó còn trẻ, có một số việc căn bản không hiểu biết, thanh xuân vốn là tàn khốc, nếu không học tập sao có thể trưởng thành, vì vậy làm sao phải trả giá cao như thế.
Lúc cô coi Giản Thần Hi là người bạn tốt nhất, chỗ đáng nói, lại không ngờ tới, sự miêu tả của cô, lại có thể dẫn đến sự động lòng của một cô gái.
Lăng Mạt Mạt há miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ là không tiếng động đi ra ngoài.
Lý Tình Thâm đứng ngoài cửa, tâm thần thấp thỏm, thấy Lăng Mạt Mạt đi đến, lập tức kéo cô vào trong ngực, tỉ mỉ kiểm tra cô có bị thương chỗ nào không, Lăng Mạt Mạt nhìn bộ dáng Lý Tình Thâm như thế, bất chợt nâng cánh tay, ôm chặt lấy anh.
Lý Tình Thâm bị Lăng Mạt Mạt ôm như vậy, lập tức dừng lại tất cả các động tác, chậm rãi ôm lại cô.
Lăng Mạt Mạt không nói gì, chỉ lắng nghe tiếng tim đập có lực của người đàn ông, bất chợt cô cảm thấy an tâm và tốt đẹp.
Tình Thâm, anh có biết em có bao nhiêu may mắn có được anh trong sinh mệnh của em không?
Em đã từng cho rằng, Lục Niệm Ca là ca dao sáng lạng trong sinh mệnh của em, mà anh chẳng qua chỉ là một cuộc gặp gỡ nhất định bỏ qua.
Nhưng cho tới bây giờ, em mới phát hiện, thì ra anh đã là người luôn luôn xuất hiện khiêm tốn ở một bữa tiệc to lớn trong cuộc sống của em.
Tình Thâm, anh có biết chuyện mà em không hối hận nhất trong cuộc đời là gì không?
Đó chính là em yêu anh.
Đó chính là gặp được anh.
Nếu như không phải anh, có lẽ em bây giờ, giống như Giản Thần Hi, có một loại tư tưởng giùng giằng, hại người hại mình, đau đến không muốn sống.
Anh xuất hiện kịp thời, giống như là từ trên trời chạy tới cứu vớt em.
Tình Thâm em vẫn cho rằng em yêu Lục Niệm ca yêu đến cực hạn, nhưng bây giờ em mới biết, thì ra em còn có thể yêu hơn thế nữa.
Tình Thâm ngàn vạn lần đừng để em mất đi anh được không?
Nghĩ tới đây Lăng Mạt Mạt càng ôm chặt Lý Tình Thâm.
Từ lúc cô chào đời đến nay, đây là lần đầu tiên trong đời, sợ mất đi một người.
Vẫn là lúc này, trong lòng đã bắt đầu sợ hãi.
Lý Tình Thâm giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, vẫn ôm cô như cũ, chậm rãi hỏi: “Thế nào? Cô ta nói với em cái gì.”
Lăng Mạt Mạt nhẹ lắc đầu một cái, Giản Thần Hi nói cái gì không quan trong, quan trọng là, “Tình Thâm đồng ý với em một chuyện được không?”
“Được” Lý Tình Thâm không chần chờ chút nào, chậm rãi trở lời, không hỏi là chuyện gì, không sợ phiền phức khó giải quyết.
“Trong lúc em không thích anh, anh ngàn vạn lần không nên buông thích em, có được không?
Ánh mắt Lý Tình Thâm hơi chớp một cái, mạnh mẽ ôm chặt lấy Lăng Mạt Mạt.
Rất lâu, anh mới cúi đầu, nói bên tai cô: “Đi theo anh”
Sau đó, kéo Lăng Mạt Mạt, nhanh chóng đi ra khỏi sân thể dục đông đúc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...