Song, Lý Tình Thâm lại đăm chiêu nhìn chằm chằm má Tô Thần, nhìn một hồi, dường như thấy được manh mối gì, lại thấy chẳng liên quan đến mình, tính cũng nhạt như nước ốc, nên cũng im miệng chấp nhận quyết định của Lăng Mạt Mạt và Tô Thần.
Lăng Mạt Mạt thấy không ai phản đối, lập tức gọi điện cho Trần Uyển Như, cô ấy cũng đã rời khỏi cái làng này quá lâu rồi.
Trước giờ tính tình của Trần Uyển Như luôn tùy tiện, dường như chẳng để tâm tới chuyện gì cả, cho nên cô nói rút thì rút, chớp mắt đã mai danh ẩn tích. Nếu không phải thành tựu mười năm của cô vẫn rành rành ra đấy, vậy cái tên Trần Uyển Như cũng chỉ là một giấc mộng thoáng qua.
Giờ Lăng Mạt Mạt tự mình mời Trần Uyển Như, Trần Uyển Như cũng không phản đối, sảng khoải đáp ứng.
Cúp điện thoại, Trần Uyển Như không nhịn được cong đôi môi đỏ tươi lên, nghĩ lại, rốt cuộc là làm sao đây? Chỉ vì Lý Tình Thâm nên mới chăm sóc Lăng Mạt Mạt như vậy ư?
Có lẽ không phải.
Trần Uyển Như nghĩ, chỉ do cô thấy được bóng dáng đã từng bước vào làng giải trí của mình trên người Lăng Mạt Mạt, một vẻ ranh mãnh tinh quái, một vẻ dám yêu dám hận.
Trần Uyển như nghĩ, cô chỉ chỉ là từ Lăng Mạt Mạt trên người của thấy được đã từng mình bước vào trong vòng giải trí bóng dáng, một dạng tinh linh cổ quái, một dạng dám yêu dám hận.
Song, Lăng Mạt Mạt lại rất may mắn, có một Lý Tình Thâm có thể bảo vệ cái “nhân chi sơ, tính bổn thiện”* vốn có của cô ấy.
(*) nhân chi sơ, tính bổn thiện: câu đạo lý mở đầu trong Tam Tự Kinh, có nghĩa là bản tính ban đầu của con người vốn là lương thiện, tốt lành.
Trần Uyển Như cô lại không có vận may như thế, một cô gái đơn độc xông vào cái giới nơi nơi đều là lang sói hổ báo ăn tươi nuốt sống này, những cái cốt khí và tôn nghiêm kia cuối cùng cũng đều thành lõi đời và dung tục mà thôi.
Có lẽ, đáy lòng cô vẫn có niềm tin của riêng mình, muốn giữ gìn toàn vẹn lại cái phần mà mình không thể bảo vệ kia trên người Lăng Mạt Mạt đi!
+++
Hôm hội họp mà Tô Thần nói, chính là ba ngày sau, tại quán cà phê dưới tầng E&R.
Lúc Lăng Mạt Mạt và Lý Tình Thâm đến, Trần Uyển Như và Tô Thần vẫn chưa tới.
Lăng Mạt Mạt liền hồn nhiên dựa vào bờ vai Lý Tình Thâm, cầm điện thoại cho Lý Tình Thâm xem ít chuyện buồn cười mà mình thấy trên Microblogging.
Lý Tình Thâm lẳng lặng ôm cô, vẻ mặt vẫn cao quý, trong trẻo và lạnh lùng như trước, khiến người ta chẳng dám đến gần. Song thỉnh thoảng lúc nhìn cô gái dựa bên bờ vai, đáy mắt anh lại trở nên dịu dàng như nước.
Lúc này đã lập xuân*, chợt ấm rồi lạnh, ánh nắng rực tươi xuyên qua cửa sổ sáng ngời rơi trên hai người, tạo thành bức họa đầy mỹ cảm.
(*) lập xuân: tiết bắt đầu mùa xuân vào khoảng thượng tuần tháng giêng âm lịch, vào ngày 3, 4, 5 tháng 2
Bồi bàn thường xuyên nhìn về phía đó, rõ ràng cậu chủ nhà họ Lý rất khó tiếp xúc, lại vô cùng thân thiết với cô gái kia. Suốt nãy giờ vẫn thấy cô gái ấy nói lảm nhảm không ngừng, cậu chủ nhà họ Lý im lặng, cũng không thay đổi vẻ mặt bao nhiêu, nhưng hình ảnh ấy lại cứ khiến người ta thấy thật ấm áp, cảm giác cả người cậu chủ nhà họ Lý trở nên dịu ngoan, mỗi một cử động, một ánh mắt đều ẩn giấu đầy sủng ái và cưng chiều.
Lúc Trần Uyển Như đến, liền thấy được hình ảnh ấy.
Cô vốn đi giày cao gót, khí phách ngời ngời, phát huy vô cùng nhuần nhuyễn dáng vẻ ngự tỷ vương*, song vừa nhìn thấy một màn ấy, bước chân của cô liền bất giác ngừng lại.
(*) ngự tỷ vương: “ngự tỷ” chỉ những cô gái tài sắc vẹn toàn, giỏi mọi lĩnh vực, là những cô gái hoàn hảo; “ngự tỷ vương” là chỉ người vô cùng nổi bật trong những cô gái ấy (kiểu như thiên tài trong thiên tài)
Người có tình sẽ trở nên gần gũi ư?
Hình ảnh quả thật hài hòa tốt đẹp, nhưng có lẽ người khác không biết, chứ đáy lòng cô rõ hơn bất cứ ai, lúc này trong lòng Lý Tình Thâm đang rực cháy ngọn lửa giận trước nay chưa từng có.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...