Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Lý Tình Thâm không nói gì chỉ nhìn chằm chằm Lăng Mạt Mạt. Lăng Mạt Mạt bị anh nhìn trong lòng hơi bất an, cô đảo tròng mắt nghĩ, mình làm như vậy có phải hơi làm kiêu quá mức không? Dù sao tiền bạc của người đàn ông có ý nghĩa tượng trưng là vẫn cần một người trông nom, Lăng Mạt Mạt giơ ngón tay lên cắn cắn, sau đó cầm những giấy tờ kia ra lần nữa, đối chiếu những văn kiện ghi chép vừa nãy, cầm một phần văn kiện tiền gửi ngân hàng ít nhất nói: “Nếu không em chỉ cầm một phần, còn dư lại thì để ở chỗ của anh có được không? Thỏa thuận này em chắc chắn sẽ không ký!”

Lăng Mạt Mạt sợ Lý Tình Thâm không vui tiếp tục giải thích: “Anh đừng nghĩ nhiều em không có ý khác, em chỉ là nhất thời có chút khó tiếp nhận, lại nói…. Tiền để ở chỗ của anh và để ở chỗ của em cũng giống nhau mà.”

Vẻ mặt Lý Tình Thâm trở nên tốt hơn, anh hiểu rõ tính Lăng Mạt Mạt, biết nếu cứ cứng rắn nữa thì chỉ có tác dụng hoàn toàn ngược lại, Lý Tình Thâm im lặng suy nghĩ, sau đó gật đầu với Lăng Mạt Mạt: “Được rồi, làm theo lời em nói.”

Lăng Mạt Mạt cong môi cười ngọt ngào tựa đầu vào vai anh, Lý Tình Thâm giơ tay lên vuốt mái tóc dài của cô nhàn nhạt mở miệng: “Nhưng anh có một điều kiện.”

Lăng Mạt Mạt vẫn dựa vào bờ vai anh như lúc trước, nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng, ngỏ ý mình đang nghe.

Lý Tình Thâm nói tiếp: “Văn kiện chuyển nhượng tài sản đó để ở chỗ em, những thứ khác anh sẽ mang đi, anh sẽ nói với luật sư có hiệu lực mãi mãi. Chỉ cần có một ngày em muốn ký tên thì ký ngay chỗ chữ ký, những thứ đồ trên người anh bất cứ lúc nào cũng có thể thuộc về em quản lý.”


Lý Tình Thâm cười nghiêng đầu hôn nhẹ lên gò má cô.

Lăng Mạt Mạt đỏ mặt cắn môi, cũng to gan nghiêng đầu hôn lên má người đàn ông.

Lý Tình Thâm cười một tiếng siết chặt cô hơn.

Hai người cứ ngán ngấy không đàng hoàng ôm nhau ở cùng một chỗ, nghe tiếng tim đập lẫn nhau, ai cũng không lên tiếng nói chuyện. Hồi lâu sau lúc Lăng Mạt Mạt cảm giác mình sắp phải đi ngủ mới mơ mơ màng màng bĩu môi tò mò hỏi: “Tất cả mọi thứ của anh đều ở đây sao?”

“Xem như thế đi.” Lý Tình hôn một cái lại một cái lên gò má cô, phát ra tiếng kêu to.


Lăng Mạt Mạt mẫn cảm chộp được trong lời ‘Xem như thế đi’ của Lý Tình Thâm có gì đó, lập tức chép miệng hỏi: “Cái gì gọi là xem như thế đi? Chẳng lẽ anh còn có gì khác không cho em xem.”

“Có thì có.” Giọng điệu Lý Tình Thâm dịu dàng như nước, tốc độ nói duy trì thong thả, không nóng không lạnh nói: “Nhưng đã qua thời hạn trở thành phế thải rồi.”

“Thứ gì vậy!” Lăng Mạt Mạt tò mò hỏi: “Mang tới chưa?”

Lý Tình Thâm cười khẽ, “Mang tới rồi.”

“Lấy ra cho em xem!” Lăng Mạt Mạt từ trong ngực Lý Tình Thâm ngồi dậy, vươn tay sờ tới sờ lui trong túi anh, “Ở chỗ nào?”

Lý Tình Thâm nhẹ nhàng cười một tiếng, cầm lấy tay nhỏ bé của cô, móc một tấm giấy nhỏ từ trong túi ra đưa cho Lăng Mạt Mạt: “Đây này.”

Lăng Mạt Mạt nhận lấy cúi đầu liếc mắt nhìn rồi lập tức giơ tay lên cười ha ha, sắc mặt Lý Tình Thâm hơi đỏ, khẽ ho khan hai tiếng trong cổ họng, làm ra vẻ bình tĩnh dời ánh mắt sang bên cạnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui