Edit: meoluoihamngu
Nụ cười này hôm nay lại một lần nữa nở rộ trước mặt của anh, nhưng cô đã không còn thuộc về anh, thế nhưng anh lại phát hiện mình vẫn còn chưa bị khống chế đắm chìm.
Lý Tình Thâm nhìn cô rất lâu, chầm chậm mở miệng: “Tôi có ăn hay uống thuốc hay không, giống như không liên quan đến em?”
“Sao lại không liên quan chứ?” Lăng Mạt Mạt bật thốt lên.
Lý Tình Thâm đông cứng người lại, ánh mắt sáng ngời.
Lăng Mạt Mạt xoay chuyển con ngươi, nói năng lộn xộn giải thích: “Anh là thầy của em, bây giờ anh bị bệnh, em phải chăm sóc anh.”
Thầy sao?
Anh vì cô làm nhiều chuyện như vậy, cho đến tận bây giờ, chỉ đổi lấy được một câu, anh là thầy của cô.
Lý Tình Thâm cảm thấy rất nực cười, anh nở nụ cười giễu cợt, “Lăng Mạt Mạt, anh nghĩ em đã quên mất, đối với em mà nói, anh là thầy của em, nhưng đối với anh mà nói, em là người phụ nữ anh thích.”
Lăng Mạt Mạt không nghĩ đến bỗng nhiên Lý Tình Thâm sẽ nói như vậy, nhất thời kinh ngạc.
Lý Tình Thâm hơi nghiêng người, từ từ đến gần khuôn mặt cô, ánh mắt của anh nhìn thẳng ánh mắt cô, nhẹ nhàng nói: “Đối với một người đàn ông rất thích em, sẽ làm cho anh lầm tưởng rằng em thích anh. Nếu từ chối, trực tiếp dứt khoát một chút, đừng cho anh có bất cứ ảo tưởng nào, em không biết như vậy rất tàn nhẫn sao? Anh nghĩ, so với anh, em cần chăm sóc bạn trai của em hơn, Tô Thần! Anh đáp ứng Tô Thần chăm sóc em, nhưng anh không có đáp ứng em có thể tùy tiện tham gia vào cuộc sống của anh.”
Trong mắt Lăng Mạt Mạt hơi rung động.
Sắc mặt cô dần trở nên tái nhợt.
Cô theo bản năng lùi về sau hai bước.
Lý Tình Thâm không thuận theo buông tha cô tiếp tục đến gần.
Sau lưng Lăng Mạt Mạt là tường.
Không thể lui ra sau được nữa.
Lý Tình Thâm đứng trước mặt cô, khoảng cách giữa anh và cô gần như vậy.
Hai tay của anh để sang hai bên, đem cả người cô nhốt vào giữa cánh tay anh và và vách tường.
Anh nhìn chằm chằm ánh mắt cô, khuôn mặt xinh đẹp quay về phía mặt cô, từ từ đến gần.
Môi của anh cách gò má của cô một cm, mới dừng lại.
Mắt của anh không có bất kì chế giễu và cười nhạo nào, ánh mắt của anh thâm trầm như vực sâu vạn trượng, không nhìn thấy.
Dường như muốn đem cô nuốt vào.
Hô hấp Lăng Mạt Mạt ngừng lại.
Bởi vì khẩn trương, thân thể cô nhẹ nhàng run rẩy.
Ánh mắt anh trở nên nóng bỏng.
Lăng Mạt Mạt cứ đứng yên như vậy, cho rằng anh muốn hôn cô.
Trong lòng cô tràn đầy mong đợi và sợ hãi.
Vậy mà một giây kế tiếp, anh lại mở miệng nói, “Trừ phi, em muốn làm người phụ nữ của anh!”
Nói xong, anh nhanh chóng cách xa cô, quay mặt đi, vẻ mặt lạnh như băng không có độ ấm: “Nếu không thì, ít quản chuyện của anh thôi!”
Lý Tình Thâm nói xong, không quay đầu lại cất bước lên đầu.
Lăng Mạt Mạt tựa lưng vào tường, chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, sắp ngã ngã xuống đất.
**.**.**.**.**.**.**.**.**.**.**.**.**.**.**.**
Lăng Mạt Mạt nằm ở trên giường làm thế nào cũng không ngủ được.
Trong đầu toàn là hình ảnh của Lý Tình Thâm.
Bên trong phòng ngủ cách vách rất yên tĩnh, cô không biết anh thế nào.
Lăng Mạt Mạt nghĩ đi nghĩ lại, lại lật người, phát hiện nằm cách nào cũng không thoải mái, sau đó nặng nề thở dài một hơi, từ trên giường ngồi dậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...