Lăng Mạt Mạt gật đầu: “Ừ”
Lý Tình Thâm không nói chuyện nữa, đẩy cửa, đi thẳng ra ngoài.
Trong phòng ngủ chỉ còn lại một mình Lăng Mạt Mạt, cô nhìn quanh gian phòng quen thuộc, vẫn như một năm trước không có gì thay đổi.
Lăng Mạt Mạt nhanh chóng đem đồ đạc của mình sắp xếp lại, cả quá trình đầu óc vẫn có chút mơ hồ, cô thế nhưng lại quay về biệt thự của Lý Tình Thâm giống như một giấc mơ không có thật.
Lăng Mạt Mạt vừa mới thu dọn xong đồ đạc, thì có tiếng gõ cửa, cô mở miệng trả lời một câu, cửa được mở ra, Lý Tình Thâm liếc nhìn vào trong phòng Lăng Mạt Mạt giọng nhạt nhạt: “Thu dọn xong xuống ăn một chút gì đi.”
Lúc này Lăng Mạt Mạt mới phát hiện ra bụng của mình rất đói, cô vẫn còn chưa ăn bữa tối.
trong khoảnh khắc đáy lòng cô tràn đầy khát khao.
Anh gọi cô xuống ăn chút gì đó, là anh làm sao?
Hai mắt cô mở to, vội vàng đi rửa tay, xuống lầu.
Trong phòng ăn không thấy bóng dáng của Lý Tình Thâm.
Trên bàn ăn để một thố sứ tinh sảo, bên cạnh để một chiếc mâm có một chiếc bát nhỏ và một chiếc thìa.
Sắp đặt rất chỉnh tề.
Lăng Mạt Mạt đi đến trước bàn, mở nắp thố sứ, hơi nóng lượn lờ bay lên, kèm theo mùi thơm nhẹ của gạo.
Đây là cháo Lý Tình Thâm nấu sao?
Nấu cho cô ăn sao?
Đáy lòng Lăng Mạt Mạt hiện lên một tia ấm áp, rất lâu cô mới vươn tay, múc cháo, ngồi xuống bàn, nghiêm túc ăn từng miếng từng miếng.
Bình tĩnh đánh giá, cháo này cũng không được ngon lắm.
Thời gian nấu hơi ngắn, có chút cứng.
Nhưng Lăng Mạt Mạt lại cảm thấy, đây là cháo ngon nhất trong cuộc đời, cô đã từng được ăn.
Trong thố sứ còn lại một nửa, cô luyến tiếc không nỡ vứt, vì thế đem đặt vào trong tủ lạnh.
Lăng Mạt Mạt vào phòng bếp dọn dẹp thật sạch, bời vì do Lý tình Thâm tự mình nấu cháo cho cô ăn, tâm tình của cô rất tốt, lúc rửa bát, còn thỉnh thoảng cong môi cười khúc khích, hoàn toàn không biết có người đã đi đến cửa bếp.
Buổi tối hôm qua Lý Tình Thâm bị ngấm gió lạnh, hôm nay cảm thấy rất mệt mỏi, vốn tính nghỉ ngơi, nhưng nằm không được bao lâu cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, vì thế bèn đứng lên đi rót nước uống.
Ai ngờ vừa đi tới cửa phòng bếp, thì nhìn thấy một cảnh tượng như thế.
Cô gái trong lòng anh, ánh mắt ôn nhu, nhìn chằm chằm vào tường bếp, không biết đang nghĩ đến chuyện ấm áp nào đó, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào, thậm chí đáy mắt cô cũng rạng rỡ xinh đẹp mê người.
Ngón tay cô trắng noãn chậm rãi lau trên bát kiểu xanh nhạt, cô mặc áo Tshirt rất rộng rãi, cô áo hơi rộng, tuột xuống nửa bờ vai, lộ ra da thịt mềm mại trắng nõn.
Hình ảnh phiêu dật tốt đẹp như thế, lại tràn đầy nồng làn mê hoặc, khiến cho Lý Tình Thâm đứng bên cửa nhìn không chớp mắt, cứ thế nhìn cô thật lâu thật sâu.
Lăng Mạt Mạt rửa bát xong, nhón chân lên, đặt trong tủ quầy, rút hai tờ khăn giấy lau tay, quay người lại, thì nhìn thấy người đứng ở cửa, nhất thời bị dọa sợ, trái tim suýt nhảy ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...