Lý Tình Thâm trải qua một đêm tự dày vò chính mình.
Ngay cả áo khoác anh cũng không có cầm, liền đi ra khỏi biệt thự, gió biển thổi rất lớn, thổi đến trên người anh, nhưng anh vẫn không cảm thấy rét lạnh.
Anh đứng bên ngoài cửa biệt thự, cái gì anh cũng không thể làm, quả thật anh không có tư cách, bởi vì cô không thích anh, nên anh không có tư cách đi cản trở cô cái gì.
Cô gái anh từng yêu, bây giờ lại thuộc về người khác.
Lý Tình Thâm hút thuốc suốt một đêm.
Mãi cho đến khi chân trời sáng tỏ, lúc này anh mới có chút thần trí, khẽ giật giật mắt, giơ tay lên, cứng ngắc móc điện thoại di động ra.
Cho tới giờ khắc này, anh mới phát hiện, thật ra tim của anh không có hào phóng như vậy, có thể cười mà chúc cô hạnh phúc.
Anh nghĩ, nếu như ở lại nơi này, nhìn cô và Tô Thần ở chung một chỗ, những điều đó đều giống như lăng trì.
Tim của anh, đã sớm vỡ thành từng mảnh từng mảnh rồi, không cần vì những hình ảnh như vậy mà băm nhỏ!
**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**
Một đêm này, Lăng Mạt Mạt cũng không có ngủ ngon, mới sáng sớm tinh mơ, cô đã tỉnh, vội tìm đại một cái cớ để về nhà.
Tô Thần đồng ý, lấy xe đưa Lăng Mạt Mạt về.
Trên đường đi, Lăng Mạt Mạt thường xuyên mất hồn, có thể vì đêm qua khóc lâu, mà mất bị đỏ và sưng lên.
Tô Thần quan sát Lăng Mạt Mạt một lúc, chợt mở miệng, “Hôm qua em nghe được những lời cậu ấy nói sao?”
Lăng Mạt Mạt có chút kinh ngạc, quay đầu, nhìn Tô Thần “Hả?” một tiếng, sau đó biết được Tô Thần ám chỉ cái gì, chỉ nâng khóe môi, nhưng không lên tiếng.
Tô Thần chuyên chú lái xe, giọng nói nhàn nhạt, nói một câu chạm tới đáy lòng của Lăng Mạt Mạt: “Em rất yêu Lý Tình Thâm.”
Lăng Mạt Mạt vừa cả kinh, ánh mắt cô có chút hốt hoảng, theo bản năng mở miệng, câu văn hỗn loạn: “Chỗ nào, anh đừng có nói bậy! Em”
Ngược lại Tô Thân nâng môi, cười cái phốc, nói: “Nếu như không thích, tại sao lại vì mấy lời nói của cậu ta mà khóc suốt một đêm?”
Vẻ mặt Lăng Mạt Mạt lập tức cứng ngắt.
Thì ra chuyện tối qua, cái gì anh ta cũng biết.
Lăng Mạt Mạt không phải đứa bé ngu ngốc, lập tức hiểu được, nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Tô Thần, nói: “Là anh cố ý.”
Tô Thần chỉ cười không nói cũng không có phủ nhận.
Đáy mắt Lăng Mạt Mạt xoẹt qua một tầng hốt hoảng, Tô Thần làm như vậy là vì muốn nhìn thấu lòng cô, anh ta muốn làm gì? Định nói cho Lý Tình Thâm biết sao?
Thông qua cửa kính chiếu hậu, Tô Thần nhìn thấy được khuôn mặt đang khẩn trương của Lăng Mạt Mạt, lúc này mới không nhanh không chậm mở miệng nói: “Đừng lo lắng, anh chưa nói cho cậu ta biết.”
Lúc này Lăng Mạt Mạt mới hơi yên tâm.
Ai ngờ, một giây kế tiếp, Tô Thần lại mở miệng nói: “Chỉ là, ý định của anh là muốn nói cho cậu ta biết!”
“Tô Thần, anh không thể làm như vậy!” Lăng Mạt Mạt cau mày, lập tức khẩn trương nói ra lời này.
Tô Thần nhún vai một cái, bộ dáng chẳng nói đúng sai.
“Tô Thần, em không có nói giỡn với anh, anh không được nói cho anh ấy biết!” Sau khi Lăng Mạt Mạt nói đến đây, giọng điệu mang theo chút khẩn cầu: “Xin anh, đừng nói cho anh ấy biết.”
Tô Thần lẳng lặng hỏi: “Nếu đã yêu cậu ta như vậy, sao không chấp nhận cậu ta?”
Lăng Mạt Mạt hoàn toàn trầm mặc, một hồi lâu, cô mới ngẩng đầu lên, mạnh mẽ nở ra một nụ cười tái nhợt, “Có lúc yêu một người, không nhất định đại biểu cho việc phải ở cùng nhau.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...