Anh nghĩ không có người đàn ông nào chấp nhận một số chuyện này đi!
Anh muốn xông lên nói với Tô Thần, không được, cậu không thể ở cùng phòng với cô, người phụ nữ này đã lọt vào mắt anh hơn mười năm trước, sau đó trở thành người phụ nữ trong toàn bộ sinh mệnh của tớ!
Đầu Lý Tình Thâm nóng lên, dựa vào cầu thanh đi tới, vậy mà anh mới đi được hai bước, đột nhiên dừng lại.
Anh nhớ đến đêm đó cô nói với người kia rừng cô thích cậu ta.
Cô thích Tô Thần.
Anh bây giờ cứ thế xông lên, nói những lời đó, Tô Thần sẽ như thế nào?
Tô Thần sẽ buông tha Lăng Mạt Mạt sao?
Bất luận Tô Thần có yêu nhiều hơn một người, cậu ta cũng sẽ tuyệt đối không để cho một người phụ nữ ở giữa phá hỏng tình cảm anh em.
Lý Tình Thâm nghĩ mình thật hồ đồ.
Từ khi anh trở về nước đến bây giờ chỉ có mấy ngày, chưa kịp nói với Tô chuyện với Tô Thân.
Anh nên hỏi Tô Thần một câu, có thật lòng thích Lăng Mạt Mạt.
Nếu Tô Thần thích Lăng Mạt Mạt thật, nếu như bọn họ yêu nhau thật lòng, anh phải làm sao?
Nghĩ đến đây, tay Lý Tình Thâm nắm thành quyền, nhìn chằm chằm cửa phòng của Tô Thần và Lăng Mạt Mạt, nếu bọn họ yêu nhau, một là người anh em của anh, một là người phụ nữ anh yêu, anh nghĩ anh sẽ buông tay cho dù anh có yêu cô nhiều bao nhiêu, cho dù anh không thể quên được cô, anh cũng không thể lấy danh nghĩa tình yêu để đi thương tổn cô.
Một đoạn tình yêu, thay vì ba người đau khổ không muốn sống, không bằng để mình anh xuống địa ngục đi.
Lý Tình Thâm nghĩ đến đó, môi giật giật, chậm rãi móc điện thoại di động trong túi áo ra, tìm số của Tô Thần, ấn gọi.
Mạt Mạt tắm xong nằm trên giường xem TV.
Tô Thần tùy ý cởi bỏ áo khoác, đi vào phòng tắm.
Qua một lát, chuông nhạc điện thoại dễ nghe của Tô Thần vang lên, Lăng Mạt Mạt cảm thấy ca khúc này cực kỳ quen thuộc, cô lắng nghe một chút, phát hiện ca khúc này là Trần Uyển Như hát (Đời đời kiếp kiếp) một trong những ca khúc do thần thoại soạn năm đó.
Bài hát của mười năm trước.
Hôm nay nghe được, điệu khúc vẫn mê người, lời ca động lòng.
Người tình nguyện, thì đừng do dự tôn nghiêm, uất ức không thể tránh được, ngàn vạn lần không được chần chừ bước tới.
Lăng Mạt Mạt nghe có chút nhập thần, đang suy nghĩ lời ca tiếp theo là gì, lại phát hiện tiêng hát bị cắt đứt, cô ngẩng đầu lên, thấy Tô Thần mặc áo choàng tắm, một tay cầm khăn lông lau lau tóc còn ướt, một tay nghe điện thoại.
“Helo?” Âm thanh của Tô Thần hơi trầm thấp, tự nhiên hỏi: “Tình Thầm, sao thế?”
Vốn cảm thấy việc không liên quan đến mình, Mạt Mạt tập trung tinh thần trên TV, lúc nghe thấy hai chữ “Tình Thâm” không tự chủ dựng lỗ tai lên, tâm tư đặt hết trên điện thoại của Tô Thần.
“Có gì không?” Tô Thần chần chừ nhìn Lăng Mạt Mạt một chút, nói đứt quãng mấy câu: “Có chuyện rất quan trong sao? Muốn nói với tớ? Chuyện gì? Ngày mai nói không được sao? Phải bây giờ?”
“Ừm” Tô Thần nhíu nhíu mày, trầm tư chốc lát, mới mở miệng nói: “Được, cậu ở dưới lầu chờ tớ...bây giờ tớ xuống.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...