Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí
Edit: Ngọc Hân
Lâm Hiểu Nhu không nói gì, rất yên lặng nhìn chằm chằm Lăng Mạt Mạt.
Cô ấy vẫn luôn cảm thấy Lăng Mạt Mạt là một cô gái có câu chuyện cũ nào đó.
Lăng Mạt Mạt hơi dừng lại, lười biếng tựa vào trên ghế giơ tay vẽ loạn lên bàn, Lâm Hiểu Nhu không chú ý rốt cuộc ngón tay cô vẽ những gì.
Chỉ có đáy lòng Lăng Mạt Mạt biết, cô vẽ hai người có ảnh hưởng tới cuộc đời này của cô.
Enson.
Tình Thâm.
Cô vẽ đi vẽ lại tên hai người kia, vẽ tới cuối cùng những thứ cô không muốn chạm vào nhớ lại liền từng chút từng chút tràn ra.
Giọng cô mang theo chút hoảng hốt, nhẹ nhàng nói: “Tớ đồng thời yêu hai người đàn ông này.”
Chuyện xưa của cô rất dài, cũng rất đẹp.
Lúc cô kể cho Lâm Hiểu Nhu nghe, che giấu rất nhiều thứ.
Enson gọi là người đàn ông đầu tiên, Lý Tình Thâm là người đàn ông thứ hai.
Lâm Hiểu Nhu nghe rất nghiêm túc, mãi cho đến lúc Lăng Mạt Mạt kể xong hồi lâu Lâm Hiểu Nhu mới mở miệng, nói: “Từ trong câu chuyện cũ của cậu có thể nghe ra cậu rất thích người đàn ông thứ hai, tại sao cậu không chung một chỗ với anh ấy? Anh ấy tốt với cậu như vậy?”
Lăng Mạt Mạt cười, đáy mắt mang theo ánh sáng bi thương, “Vì tớ không xứng với anh ấy.”
Có một số việc không tiện mở miệng với Lâm Hiểu Nhu, ví dụ như quy tắc ngầm giữa cô và Enson, ví dụ như cô còn lên giường với Lý Tình Thâm, cho nên Lâm Hiểu Nhu có nghi ngờ như vậy cũng không thể tránh được.
Lăng Mạt Mạt dừng một lát nói tiếp: “Anh ấy xứng đáng có cô gái tốt hơn.”
Lâm Hiểu Nhu nói: “Vậy người thứ nhất? Anh ta hẹn gặp cậu, cậu có gặp không?”
“Không.” Lăng Mạt Mạt lắc đầu một cái, nói: “Lúc ấy tớ hiểu rõ mình không thành thật, tớ rất xin lỗi người đàn ông thứ nhất, tớ cũng rất xin lỗi người đàn ông thứ hai, bọn họ rất tốt, người xấu là tớ.”
“Vậy cậu có hối hận không?”
“Không hối hận.” Lăng Mạt Mạt không hề nghĩ ngợi trả lời dứt khoát, cô chưa từng hối hận cách làm ban đầu của mình, giống như cô chưa từng hối hận đã yêu thương bọn họ. Có lẽ bây giờ cô không còn yêu sâu đậm Enson nữa, có chăng chỉ là thiệt thòi nhớ mãi không quên.
Cho dù bây giờ cô đang ở vào thế nhớ vô cùng vô tận, nhưng cô chưa từng hối hận dù chỉ một chút ít.
Yêu anh nên muốn để anh tốt hơn!
Mặc dù quả thật cô không tốt, cô biết đây là kết quả cô gieo gió gặt bão.
Lỡ chân một bước thành hận thiên cổ.
Muốn quay đầu lại đã là trăm năm.
Người lúc nào cũng khăng khăng làm theo ý mình thì luôn phải trả giá lớn cho chuyện đã xảy ra.
Cho tới bây giờ cô hối hận duy nhất đó chính là chuyện ban đầu cô không nên để mối thù với Giản Thần Hi xông lên khiến đầu óc choáng váng, đi lên con đường bị người khinh thường và gian nan như vậy!
Cô không nên lẻn vào hoàng cung!
Cô không nên bán thân thể mình đổi lấy giao dịch!
“Vậy bây giờ bọn họ ra sao?” Rất lâu sau Lâm Hiểu Nhu mới nhẹ nhàng hỏi.
“Người đàn ông thứ nhất quả thật rất tốt, thỉnh thoảng bọn tớ vẫn còn gửi tin nhắn tâm sự, người đàn ông thứ hai thì bọn tớ không liên lạc nữa, nhưng tớ nghĩ có lẽ anh ấy cũng ổn.”
Giọng nói Lăng Mạt Mạt khẽ run rẩy, đúng vậy, có lẽ anh không tệ lắm, anh có bạn gái rồi sao ấy, cô gọi điện thoại qua là một cô gái nghe máy, nghe giọng nói cũng cảm giác được là người rất không tồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...