Lăng Mạt Mạt không biết nên cự tuyệt Enson như thế nào.
Cô ở trong phòng lăn lộn suy nghĩ thật lâu, cuối cùng chỉ nhắn cho Enson ba chữ.
Thật xin lỗi.
Anh không có trả lời, cô nghĩ, anh là người thông minh như vậy, nhất định hiểu được ý của cô.
Thật ra thì anh không biết, cô là thật sự xin lỗi.
Lăng Mạt Mạt nằm ở trên giường, trong lòng tràn đầy tự trách!
Cô biết, không có ai biết cô yêu Lý Tình Thâm, cũng không có ai biết cô yêu Enson, không có ai chỉ trích cô, nhưng chính vì như vậy, trong lòng cô mới trách móc chính mình!
Thậm chí trách móc nặng nề hơn!
Cô không xứng với Lý Tình Thâm, nếu như ngày đó cô không lên giường với anh, bây giờ cô còn có thể chấp nhận yêu Enson, sẽ không phụ lòng Enson, sẽ không làm thương tổn trái tim anh.
Mọi thứ đều đã quá muộn, tất cả đã kết thúc rồi.
Lăng Mạt Mạt đang trằn trọc trở mình suy nghĩ, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa, cô bò dậy từ trên giường, mở cửa, lại thấy một cô gái, nói: “Xin hỏi, là Lăng Mạt Mạt tiểu thư sao?”
Lăng Mạt Mạt gật đầu một cái.
Cô gái đưa cho cô một phong thư: “Đây là của một đứa bé bảo tôi đưa cho ngài.”
Trong lòng Lăng Mạt Mạt nghi ngờ nhận lấy, cảm ơn cô gái, nhẹ nhàng đóng cửa, mở phong thư ra, bên trong là một cái usb, cô vội vàng mở máy tính, cắm usb vào, phát hiện bên trong có mấy tấm hình.
Lăng Mạt Mạt mở ra, sắc mặt tái nhợt.
Hình kia là ảnh chụp cô chủ động hôn Lục Niệm Ca, sau lưng bọn họ, là người đàn ông mà cô quen thuộc!
Lý Tình Thâm!
Anh đến Vân Nam sao?
Anh đến tìm cô sao?
Tại sao anh lại đến tìm cô?
Trong lòng Lăng Mạt Mạt nghi ngờ, mở ảnh tiếp theo, bên trong là hình Lý Tình Thâm mặt xám như tro tàn, mắt của anh mang theo bi thương thật sâu!
Trong lòng Lăng Mạt Mạt hồi hộp, sau đó, cô tiếp tục mở hình phía dưới, là bóng lưng Lý Tình Thâm xoay người rời đi.
Tấm lưng kia, nhìn trong hình, mang theo đau thương và cô đơn, trong lòng cô đau đớn.
Lăng Mạt Mạt nghĩ, Lý Tình Thâm thích cô sao? Không phải anh thích một cô gái khác sao? Không lẽ anh cũng thay đổi giống như cô?
Nhưng những điều này cũng vô ích, cô không xứng với anh, có một số việc, mặc dù anh không ngại, nhưng cô để ý.
Như bây giờ cũng tốt, anh đối với cô thất vọng, anh ghét bỏ cô, không thương cô.
Anh cần có một cô gái tốt hơn.
Lăng Mạt Mạt nghĩ mình nên vui mừng, nhưng cô không khống chế được lệ rơi đầy mặt.
Thì ra, yêu cũng có lúc là một loại tổn thương, người tàn nhẫn, lựa chọn làm tổn thương người khác, người lương thiện, lựa chọn làm tổn thương chính mình, Lăng Mạt Mạt nghĩ, cô yêu anh, vì tốt cho anh, cô bằng lòng dành cho anh điều tốt đẹp nhất, làm tổn thương cô cũng không sao cả.
Điện thoại đột nhiên vang lên, cô vươn tay, cầm điện thoại, là tin nhắn Lý Tình Thâm gửi đến, cô nhẹ nhàng mở ra, bên trong chỉ có tám chữ: Anh tự xiêu lòng, tùy ý của em.
Lý Tình Thâm đã suy nghĩ, còn quyết định trước, mang tâm ý của mình nói rõ với cô.
Anh nói, tự anh xiêu lòng, tùy ý của em.
Anh nhìn tin nhắn gửi đi thành công, liền tắt di động, cùng lúc đó, phi cơ cất cánh, rời thành phố X.
Mạt Mạt, anh tự xiêu lòng, tùy ý của em.
Xiêu lòng, là chuyện của anh.
Tùy ý, là quyền tự do của em.
Anh thích em, còn em thì sao? Thích hay ghét bỏ? Cũng là quyền tự do của em.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...