Lục Niệm Ca đã đến, thấy Lý Tình Thâm và Tô Thần đi vào, lập tức khẽ cười đứng lên, dáng vẻ vô cùng thân thiết: "Lý thiếu gia, Tô thiếu gia, đã tới."
Tô Thần cười rút một điếu thuốc đưa cho Lục Niệm Ca, giọng điệu nhàn tản: Chắc đợi đã lâu."
Lục Niệm Ca nhận lấy điếu thuốc, cầm bật lửa lên, đưa tay châm lửa cho Tô Thần rồi nói: "Không có, tôi cũng vừa mới đến."
Tô Thần từ từ hút một hơi thuốc, liếc mắt nhìn Lý Tình Thâm trầm mặc đứng đó, khẽ kéo anh ngồi xuống, mới tiếp tục mở miệng với Lục Niệm Ca: "Ngồi xuống nói đi."
Lục Niệm Ca ngồi ở đối diện Tô Thần và Lý Tình Thâm, cầm một bình trà lên, rót 3 ly trà, hai chén trong đó thì đẩy tới trước mặt của Tô Thần và Lý Tình Thâm, khách khí nói: "Biết Lý thiếu gia thích uống trà, cho nên cố ý gọi Hồng Trà tốt nhất ở trong hội sở."
Tô Thần gật đầu một cái, coi như là đáp tạ.
Lục Niệm Ca lấy máy ghi âm từ trong túi ra, bỏ lên bàn, sau đó chậm rãi đẩy tới trước mặt của Lý Tình Thâm, "Thứ anh muốn."
Tô Thần cầm máy ghi âm lên, nhấn chốt mở, đối thoại bên trong truyền ra không sót một chữ, sau khi nghe xong, Tô Thần mới cất máy ghi âm đi.
Lý Tình Thâm từ đầu đến cuối không có mở miệng nói chuyện, nghe xong ghi âm, tùy ý nhếch môi, lộ ra một vẻ giễu cợt.
Tô Thần đặt ly trà vào trong lòng tay tay Lý Tình Thâm, Lý Tình Thâm từ từ uống một hớp, sau đó dựa người vào trên thành ghế, nói thẳng vào vấn đề: "Lục tiên sinh, tới tìm tôi, rốt cuộc là bởi vì cái gì?"
Lục Niệm Ca nhìn Lý Tình Thâm một lúc lâu, cũng không nói lời nào, cuối cùng mới cười hỏi: "Cô ấy có tốt hay không?"
Anh ta đã lâu chưa từng gặp Lăng Mạt Mạt rồi, cố ý muốn dò tin tức của cô, lại không tìm được dẫu vết.
Anh ta biết ngày Lý Tình Thâm xảy ra tai nạn xe cộ, Lăng Mạt Mạt ở hiện trường, chỉ là tin tức phong tỏa cực kỳ cẩn thận, ngày đó cô có bị thương hay không, anh ta lại không cách nào biết được.
Lý Tình Thâm biết "Cô" trong miệng Lục Niệm Ca là chỉ người nào, vẻ mặt có chút khó chịu.
Anh vô cùng không thích một người đàn ông lại đi dò thăm tin tức của Lăng Mạt Mạt chỗ mình.
Nhất là người đàn ông này, còn là người đàn ông mà Lăng Mạt Mạt đã từng yêu.
Nhưng mà, nét mặt Lý Tình Thâm cũng không có chút gơn sóng, giọng nói bình tĩnh: "Tôi rất vui lòng khi cùng người khác đàm luận đến cô ấy, nhưng mà tôi lại nghĩ, ngoại trừ anh, bởi vì, khẳng định cô ấy không muốn."
Trong lòng Lục Niệm Ca bởi vì này câu, nặng nề đau đớn.
Mà Lý Tình Thâm luôn dùng một câu đâm trúng vào chỗ đau nhất ở trong lòng người.
Không sai, bây giờ Lăng Mạt Mạt đã không phải là Lăng Mạt Mạt trước nữa, cô hận không thể thanh toán xong với anh ta, coi như không quen biết, cho nên làm sao hi vọng anh ta hỏi thăm tin tức của cô?
Thật ra thì anh ta đúng như lời Giản Thần Hi nói, cũng không có cách nào, mới có thể thử hỏi một chút từ Lý Tình Thâm.
Bây giờ nhìn lại, Lý Tình Thâm cũng không có nửa điểm ý muốn nói cho anh ta biết.
Anh ta từ từ quay mặt đi, đè nén trong lòng không nói ra được, trong mắt có chút chua xót, sương mù dày đặc, một hồi lâu, anh ta mới nhắm mắt lại, bất lực thở dài một hơi, mới cắn răng nói: "Vì sao biết tôi sẽ đồng ý Tô thiếu gia trợ giúp mấy người, lừa gạt đoạn ghi âm từ Tiểu Hi?"
Mặc dù Lý Tình Thâm mù, nhưng sắc mặt cũng lạnh xuống trong phút chốc, môi mỏng mà xinh đẹp mím thành một đường.
Có cảm giác áp bức tỏa ra.
Tô Thần mơ hồ có loại dự cảm xấu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...