Lục Niệm Ca thở dài một cái, cô nói không có sai, chuyện này cho tới bây giờ, anh ta cũng có lỗi.
Giản Thần Hi nói tới chỗ này, cô ta liền đứng lên, nhẫn tâm đâm Lục Niệm Ca bị thương: "Anh không nên hỏi tôi rốt cuộc tại sao tổn thương Lăng Mạt Mạt như thế, thật ra thì tôi tổn thương Lăng Mạt Mạt, làm sao so được với anh?"
"Ban đầu anh là toàn bộ của Lăng Mạt Mạt, sinh mệnh của Lăng Mạt Mạt, khi anh phản bội cô ta, với cô ta thì đó không thể nghi ngờ chính là long trời lở đất, cho nên, nói tới tổn thương, anh mới là người làm tổn thương cô ta sâu nhất!"
"Tôi làm nhiều chuyện xấu hơn nữa, cũng không bằng được anh!"
Giọng Giản Thần Hi còn khẳng định như vậy, cô ta nói: "Không cần dùng tình cảm để cảm động tôi, bất kể như thế nào, Lục Niệm Ca, tôi sẽ không ly hôn với anh!"
Lục Niệm Ca nghe những lời này, sắc mặt trở nên có chút tái nhợt, có chút chật vật.
Trong lòng Giản Thần Hi lại cảm thấy dễ chịu hơn một chút, cô ta cũng không đợi Lục Niệm Ca trả lời, liền xoay người, lấy túi của mình, đi giày cao gót, rời đi.
Lục Niệm Ca dựa vào ghế, ngồi đấy mệt mỏi rã rời, mà dòng suy nghĩ của anh ta lại rất hỗn loạn.
Lời Giản Thần Hi, giống như dao găm sắc bén, đâm từng phát từng phát vào huyết mạch của anh ta, đau đớn khiến anh ta không cách nào trả lời.
Khi anh ta biết mọi chuyện, đã hận Giản Thần Hi thấu xương, anh ta nghĩ, không thể phá hủy cô, chính là phá hủy mình.
Bây giờ đột nhiên anh ta lại cảm thấy không còn sức.
Đúng vậy, nếu như ban đầu anh ta không có khinh suất lên giường với Giản Thần Hi, thì anh ta đã sớm cưới Lăng Mạt Mạt làm vợ rồi.
Có lẽ bây giờ bọn họ đã có đứa bé, một nhà ba người trải qua những ngày ung dung!
Khi anh ta luôn luôn trách tội oán giận Giản Thần Hi tổn thương Lăng Mạt Mạt, anh ta nên suy nghĩ một chút, anh ta mới là người khốn khiếp nhất!
Ban đầu Lăng Mạt Mạt thực sự yêu anh ta, là anh ta tự tay chém đứt tình yêu của cô!
Rốt cuộc nhịn đau bỏ những thứ yêu thích sẽ đau như thế nào, bây giờ anh ta cũng rõ ràng nhất, bởi vì anh ta đã trải qua.
Chỉ là, Lăng Mạt Mạt sẽ hạnh phúc hơn anh ta nhiều.
Cô không còn đau thương, giải thoát từ một phần tình yêu rối loạn, hiện tại gặp được người mình yêu.
Mà anh ta thì sao?
Rất muốn không yêu, rồi lại không làm được, muốn tiếp tục yêu, nhưng lại không có cơ hội.
Thật ra thì anh ta thật sự là tên khốn kiếp, đã hại hai cô gái.
Lục Niệm Ca nghĩ tới đây, liền không nhịn được quay đầu, nhìn gương bên trên vách tường căn phòng, bình tĩnh nhìn.
Bên trong ngoài cái thân xác đàn ông khá hơn một chút, thì những thứ khác đều mảnh vụn, làm sao lại làm cho các cô gái đã từng yêu mình muốn chết muốn sống, lại đòi muốn chết muốn sống đây?
Lục Niệm Ca chậm rãi rũ mi mắt xuống, từ từ vươn tay, móc một cây bút ở trong túi ra, chậm rãi ấn xuống một cái, bên trong liền truyền ra lời đối thoại vừa rồi của mình và Giản Thần Hi.
Anh ta cứ nghe một lần lại một lần, sau đó ánh mắt hơi lóe lên, liền móc điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại ra ngoài: "Tô thiếu gia, nội dung anh muốn tôi đã lấy được giúp anh, Bây giờ anh ở đâu? Tôi đưa qua cho anh."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...