Lý Tình Thâm đi vào được một lúc, cũng không có động tĩnh, cũng không có nghe được bên trong truyền đến bất kỳ tiếng động nào, Tần Thánh hồ nghi, liền đi tới cửa phòng rửa tay, gõ cửa, nói: "Tình Thâm?"
Vừa dứt lời, bên trong liền truyền đến tiếng đồ rơi xuống đất.
Tần Thánh cau mày, liền đẩy cửa phòng rửa tay ra, thấy Lý Tình Thâm với tay, dò phía trước, làm đồ dùng trong bồn rửa mặt rơi trên đất, anh tiếp tục cau chặt mày lại, từ từ xoay người, tay lại lục lọi trước mặt, mò tới cửa kính chỗ tắm, liền vịn của kính, tiếp tục sờ.
Tần Thánh thấy một màn như vậy, sắc mặt từng chút trở nên khó coi, ngay sau đó, anh ta liền bước vào toilet, đứng ở trước người của Lý Tình Thâm, nhìn chằm chằm ánh mắt của Lý Tình Thâm.
Tay Lý Tình Thâm, tiếp tục sờ, lúc sờ chạm đến vạt áo Tần Thánh, anh nghiêng đầu, cau mày, giống như là đang nỗ lực lắng nghe cái gì đó.
Tay Tần thánh nắm chặt, sau đó lên tiếng, hỏi: "Tình Thâm, mắt của cậu sao vậy?"
Tô Thần và Lăng Mạt Mạt vốn lo lắng rốt cuộc trong toilet xảy ra chuyện gì, cũng đi theo tới đây, chỉ là thấy Tần Thánh đứng ở trước mặt của Lý Tình Thâm, còn không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, liền nghe được Tần Thánh hỏi một vấn đề như vậy.
Lý Tình Thâm không nói gì, sắc mặt có chút trắng.
Tần Thánh lại thấy tương đối kích động, anh ta đặt tay ở trước mặt của Lý Tình Thâm, di chuyển qua lại, phát hiện con ngươi của Lý Tình Thâm cũng không nhúc nhích, đáy lòng tồn tại suy đoán, nhất thời trở thành sự thật, anh ta nắm thật chặt bả vai Lý Tình Thâm, cực kỳ dùng sức, giọng điệu khẽ run, thật lâu, mới lại thốt ra: "Tình Thâm, có phải mắt của cậu không thấy được hay không?"
Những lời này Tần Thánh vừa hỏi ra, trước hết sắc mặt thay đổi là Lăng Mạt Mạt.
Cô kinh ngạc đến ngây người ngay tại chỗ.
Trong tay vốn đang nắm hộp giữ đồ thì lập tức liền rơi xuống đất.
Miếng táo bên trong cũng rơi đầy đất.
Lý Tình Thâm không nói gì, sắc mặt rất bình tĩnh, không có gật đầu, cũng không có lắc đầu, một hồi lâu, anh đẩy Tần Thánh ra, lảo đảo một bước, muốn xoay người đi, lại bị Tần Thánh bắt được lần nữa: "Tại sao không nói? Không nhìn thấy đồ, tại sao khi tỉnh lại, không nói?"
Giọng Tần Thánh hơi tức giận.
Sắc mặt Tô Thần cũng biến thành có chút nặng nề, anh ta vốn tưởng rằng Lý Tình Thâm bị thương, mới không lấy được táo, thì ra là mù rồi!
Anh ta nắm chặt nắm đấm một cái, lại đột nhiên xoay người, đi ra ngoài cửa.
Lăng Mạt Mạt đứng ở cửa, cảm giác mình cũng sắp khóc lên, "Thầy anh thật sự" Lăng Mạt Mạt dừng một chút, sau đó khí lực lớn hơn, mới đem nửa câu nói sau nói ra hoàn chỉnh: "Không thấy được đồ sao?"
Lý Tình Thâm theo tiếng Lăng Mạt Mạt, quay đầu.
Ánh mắt của anh rất đẹp.
Mặc dù bên trong vô hồn, vẫn xinh đẹp kinh người như cũ.
Đáy mắt anh, không còn tiêu cự, không còn như lúc ngưng mắt nhìn người, tản ra thần thái mê người.
Lăng Mạt Mạt cũng không nhịn được nữa khóc lên tiếng.
Mà Tô Thần rời đi, đã mang theo Tần Thích chạy tới.
Tần Thánh đỡ Lý Tình Thâm về giường bệnh, Tần Thích liền bắt đầu làm kiểm tra cho Lý Tình Thâm.
Lăng Mạt Mạt, Tô Thần, Tần Thánh đứng ở bên ngoài phòng bệnh, toàn bộ trầm mặc.
Qua không nửa giờ, có tiếng bước chân từ xa tới gần, là Lý Niệm và Ôn Giai Nhân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...