Chiều hôm qua, ở trên đường, cô đã nói ra câu nói kia với Giản Thần Hi-- cô đã cố ý so với tôi như vậy, Giản Thần Hi, tôi sẽ ngồi chờ cô sẽ giống tôi như thế nào, lợi dụng thần thoại tới đả kích tôi!
Cô xoay người, thấy Lý Tình Thâm đứng ở nơi đó, nhìn chằm chằm vào mắt của cô, trông thâm thúy như vậy, rồi lại hời hợt như vậy.
Đáy lòng cô, bất chợt vô cùng hốt hoảng.
Thật ra thì cô muốn mở miệng, đi giải thích với anh, nhưng mà, cô lại phát hiện, căn bản cô không nói ra được một câu.
Cô chỉ có thể cuộn chặt nắm tay, móng tay bấm mạnh vào lòng bàn tay, sau đó nhìn anh rời đi.
Cô nhìn bóng lưng anh rời đi, có một loại dự cảm, giống như Lý Tình Thâm sẽ rời đi, từ đó về sau, cũng sẽ không trở lại nữa.
Lăng Mạt Mạt đi xuống lầu, vừa đi, vừa nghĩ, cảm thấy trái tim giống như bị người dùng tay siết lại, tạo thành hình dáng khác lạ, đau không thể tả.
Lăng Mạt Mạt đi tới bệnh viện, bị cảm, không có gì đáng ngại, bác sĩ đề nghị cô tiêm một lần thuốc, cô lộ ra cánh tay trắng noãn, nhìn cây kim nhỏ dài ghim vào trong huyết mạch, có đau đớn sắc nhọn truyền đến.
Đau đến vành mắt cô thoáng ửng hồng.
Bác sĩ là một phụ nữ trung niên, sau khi tiêm xong, cười ha hả nói: "Đều đã là người lớn, tiêm cũng có thể khóc."
Lăng Mạt Mạt ngượng ngùng cho bác sĩ vẻ mặt tươi cười, sau đó trả tiền, rồi đi ra khỏi bệnh viện.
Bên ngoài gió thật to, cô cảm thấy cánh tay của mình rất đâu, rồi lại cảm thấy mình cũng đau lòng, đau đến cô muốn khóc.
Mặc dù đáy lòng cô có Enson, nhưng mà, Lý Tình Thâm đối với cô rất tốt, sau khi ông cố cô qua đời, thứ duy nhất cô muốn, là có người đối tốt với cô.
Mặc dù anh vì để cho cô không bị ES đóng băng hoàn toàn, làm chuyện ngược cách nghĩ của cô, mặc dù cô tức giận, mặc dù không muốn quan tâm anh, nhưng mà, nhưng chưa bao giờ nghĩ qua sã tác ra khỏi anh.
Thậm chí khi cô và đứa bé trai ca hát kiếm sống tán gẫu với nhau, đáy lòng cô còn chút oán hậnvới anh cũng sớm biến mất không thấy.
Nhưng bây giờ thì thế nào?
Ngay cả anh cũng đi, anh đối với cô tốt như vậy, về sau cô đi nơi nào tìm một người đối tốt cô cô được như anh đây?
Lăng Mạt Mạt nghĩ tới, liền rơi nước mắt, sau đó khi cô đi ngang qua một siêu thị, chọn lựa rất nhiều rau dưa thịt cá tươi ngon, mang về nhà, cô hao tốn ba giờ, làm bốn mặn một canh, rất phong phú, cô bày lên trên bàn, cầm chiếc đũa, chăm chú ăn.
Cô nghĩ, cô chỉ còn dư lại một mình, thật sự là một mình, cô sẽ đối mình khá hơn một chút, bởi vì trừ cô ra, sẽ không ai còn đối tốt với cô.
Lăng Mạt Mạt lãng phí thức ăn so với cô ăn hết nhiều hơn, cô thu dọn xong tất cả, trời cũng đã chạng vạng tối, cô cảm thấy bên trong nhà rất yên tĩnh, yên tĩnh cô có chút không thích ứng được, liền cầm hộp điều khiển ti vi, mở TV lên.
Trên TV đang phát phim hoạt hình, Hỉ Dương Dương và Hôi Thái Lang, cô vừa xem, vừa cười.
Sau đó là bản tin thời sự, cô coi như đang xem phim, xem rất thú vị.
Sau khi bản tin thời sự chấm dứt, là đến quảng cáo, cô nhàm chán, đối sang kênh khác, sau đó đổi tới kênh giải trí, cũng sắp tới buổi diển ca nhạc của Giản Thần Hi, nên phát tin tuyên truyền quảng cáo.
Lăng Mạt Mạt có chút cảm thấy ảnh hưởng tâm tình, cho tới nay, cô đều không có thật sự đối tốt với bản thân.
Biết Lục Niệm Ca, theo đuổi Lục Niệm Ca, thành bạn gái Lục Niệm Ca, mất đi Lục Niệm Ca, cô vẫn luôn luôn sống chỉ vì Lục Niệm Ca, không có đối xử tử tế thật tốt với mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...