Đột nhiên anh xông về phía Lăng Mạt Mạt, sau đó hung hăng ôm Lăng Mạt Mạt vào trong ngực của mình, ôm cô thật chặt, anh nói: "Mạt Mạt cho anh thời gian, anh sẽ ly hôn với Giản Thần Hi, cho anh cơ hội, anh bảo đảm, sau này anh sẽ đối xử tốt với em cả đời"
Lăng Mạt Mạt cũng không giãy giụa, mặc cho Lục Niệm Ca ôm.
Cô nhìn thấy ở phía xa xa người đưa hoa đã đến, cô mở miệng kêu lên: "Ở chỗ này."
Lục Niệm Ca ngẩn người một chút, nghiêng đầu nhìn thấy có hai người mang rất nhiều hoa hồng đang đi tới, gió nhẹ thổi qua có hương hoa hồng thơm mát xông vào mũi.
Sau đó, thanh âm của Lăng Mạt Mạt truyền đến: "Lục Niệm Ca, tôi đã có người yêu rồi."
Cả người Lục Niệm Ca hoàn toàn cứng ngắc, quay đầu thấy trên mặt Lăng Mạt Mạt tràn đầy sự nghiêm túc.
Cô không giống như là nói giỡn.
Anh cảm thấy vô lực từng chút từng chút bước lùi về phía sau.
Anh cảm thấy gương mặt cô gái trước mắt có chút mơ hồ.
Thì ra là cô tuyệt tình như thế, hoặc là nói anh đã phụ cô trước, cô tuyệt tình là chuyện đương nhiên, chỉ là anh rất muốn thử một lần chẳng qua là chưa đủ chết tâm!
Hiện tại anh mới hiểu, thì ra là bị cô triệt để đập tan si mê cuồng dại, cũng chỉ bằng một câu nói ‘Tôi đã có người yêu’, nhưng người đó không phải anh.
Anh như người mất hồn đứng ở nơi đó, nhìn Lăng Mạt Mạt đang chào hỏi người khác, giống như không có sự hiện hữu của anh, cô cùng hai người kia xách những đóa hoa đi lên lầu.
Sau đó, anh thấy những người đó xuống lầu, rời đi.
Về sau nữa, anh nhìn thấy nhà của cô tắt đèn.
Lại về sau nữa, anh đứng đó đến hơn nửa đêm, trong lúc bất chợt mới hậu tri hậu giác ý thức được, thế là mình đã vứt bỏ cô gái mà mình thương yêu nhất.
Nữa nữa về sau nữa, hắn từng chút từng chút ngồi xổm dưới đất, nôn mửa, phun khạc, anh lại khóc rưng rức.
Trái tim anh vô cùng đau đớn, cuối cùng chôn mặt trong lòng bàn tay mình, toàn thân đau xót bi ai.
Lỡ một bước thành thiên cổ hận, quay đầu lại đã là trăm năm.
Từng nếm trải biến cố cùng nhau, đến nay đành phải lìa tan.
Mạt Mạt ơi, Mạt Mạt
Vì sao để cho anh nhớ lại em?
Vì sao không để cho anh tiếp tục mất trí nhớ?
**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•*
Sáng sớm Lục Niệm Ca mới về đến nhà của mình.
Gần đây Giản Thần Hi bận rộn cho buổi biểu diễn, đi sớm về trễ, hai người rất ít khi chạm mặt nhau, còn lần này, lúc Lục Niệm Ca trở về thì Giản Thần Hi vừa vặn đi ra cửa.
Đụng mặt đối diện.
Cũng không ai nói chuyện với ai.
Chỉ là cùng hơi giật mình nhìn lẫn nhau.
Giản Thần Hi tự nhiên là có chút cao ngạo, cô ta yêu Lục Niệm Ca, biết rõ tâm của người đàn ông này không có ở trên người mình, nhưng cuối cùng không bỏ được, định làm mặt lạnh đi lướt qua người Lục Niệm Ca.
Ai ngờ, Lục Niệm Ca xưa nay ít nói, lại gọi cô ta lại: "Tiểu Hi."
Trong lòng Giản Thần Hi có chút ấm áp, cô ta lập tức dừng chân, xoay người lại nhìn Lục Niệm Ca, ánh mắt lấp lánh, không nói gì.
Lục Niệm Ca nhìn chằm chằm thần thái sáng ngời của Giản Thần Hi, mặt mày dịu dàng, âm điệu êm ái: "Tiểu Hi, chúng ta ly hôn thôi."
Vẻ mặt của Giản Thần Hi cứng lại.
Nhìn vào ánh mắt của Lục niệm Ca, trong một giây có rất nhiều thần thái đan xen thay đổi, một hồi lâu cũng không lên tiếng
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...