Lục Niệm Ca cũng không nói chuyện, liền để loa ngòai, chỉ chỉ điện thoại di động, vừa chỉ chỉ cổ họng của hai cô gái, hai cô gái kia rất thông minh, lập tức hiểu anh ta có ý gì, rên lên những tiếng ái muội.
Chỉ qua một phút, Giản Thần Hi ở bên kia giống như bị điên kêu thét lên một tiếng, sau đó là một loạt âm thanh ném đồ vật, rồi cúp luôn điện thoại.
Lục Niệm Ca hả giận giương môi, nở nụ cười.
Sau đó thật sự làm hai người phụ nữ kia.
Rồi kín đáo đưa cho hai người phụ nữ kia một xấp tiền dầy, liền đuổi đi.
Cô gái gọi là Tiểu Nhu vẫn ngồi ở đó, Lục Niệm Ca nhìn cô một chút, sau đó đứng dậy, đi đến gần cô, Tiểu Nhu che kín quần áo của mình theo bản năng, Lục Niệm Ca nhìn thấy liền bật cười, mở miệng nói: "Em gái, đừng sợ, cứ coi như tôi có suy nghĩ muốn động đến cô, hiện tại cũng không nhúc nhích được, ca ca tôi có lòng mà không có sức!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Nhu lập tức đỏ bừng nên, Lục Niệm Ca cảm thấy dáng vẻ đó của cô rất giống Lăng Mạt Mạt, liền không nhịn được vươn tay, cực kỳ thương tiếc ôm cô vào trong ngực của mình, ai ngờ một giây tiếp theo, cô bé này ngược lại chủ động sờ soạng thắt lưng anh ta, Lục Niệm Ca cảm thấy đáy lòng rơi xuống lộp bộp, thì ra cô gái này cũng không phải là tiểu nữ thuần khiết.
Sau đó liền vươn tay, đẩy cô gái ra, trực tiếp cầm lấy quần áo, đi.
**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**
Lăng Mạt Mạt cũng không biết đem hôm trước mấy giờ mình mới đi ngủ, tóm lại, hôm sau khi tỉnh lại, phát hiện mình thế nhưng lại ngủ trên ghế salon.
Khó trách cả đêm ngủ không ngon giấc, cực kỳ đau lưng.
Cô đứng lên, bò lên giường, sau đó đại não liền nhớ đến hình ảnh tối qua mình nhìn thấy trên TV, vì vậy không khống chế được mà cầm điện thoại di dộng lên, xem tin tức, phát hiện trang đầu mọi nơi đều là thần thoại và Gỉan Thần Hi hợp tác,
Lăng Mạt Mạt uể oải trốn vào trong chăn, cũng không rõ rốt cuộc cảm giác trong tim mình rốt cuộc là gì, thật lâu sau, đã ngủ mất.
Tỉnh ngủ, đã là xế chiều, Lăng Mạt Mạt rời giường, liền muốn xuống dưới lầu đi xung quanh một chút.
Cô cố ý mang theo mũ cũng với khăn quàng cổ, đem che cả khuôn mặt lại.
Mùa đông, gió lớn, mọi nơi đều tiêu điều, cô đi bâng quơ dọc theo con đường lớn, vừa vặn thấy một bé trai không sợ lạnh đang ngồi bán hát ở ven đường.
Bài cậu bé đó hát lại vừa vặn chính là 《 tha thứ 》.
Lăng Mạt Mạt đứng im tại chỗ nghe.
Lắng nghe, nhịn không được tiến lên, nói: "Chị có thể hát một bài không?"
Đứa bé kia kinh ngạc nhìn Lăng Mạt Mạt bịt kín trước mặt, Lăng Mạt Mạt biết cậu bé không nhận ra mình, từ trong ví tiền rút ra tờ 100, đưa cho đứa bé nói: "Chị chỉ hát một bài thôi."
Đứa bé trai đưa cây đàn guitar cho Lăng Mạt Mạt. Lăng Mạt Mạt học dáng vẻ của cậu con trai, ngồi lại chỗ cũ, sau đó thử âm một chút, chuyên chú hát.
Lăng Mạt Mạt cũng hát 《 tha thứ 》.
Cô hát một chút, hốc mắt đã đỏ lên, sau đó nước mắt tự ý chảy trong khăn quàng cổ.
Cô hình như nổi hứng hát, liền hát một lần lại một lần, dẫn đến không ít người qua đường, lộp bộp vứt không ít tiền.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...