Tô Thần thất thần, Tần Thánh đương nhiên không thể nào tự mình lẩm bẩm, nên lập tức trầm mặc, tuy nhiên Lý Tình Thâm lại hơi nghiêng người, hờ hững nhìn lướt qua bác sĩ đang đứng ở một bên, hỏi: "Cô ấy sao rồi?"
Bác sĩ ngẩng đầu nói: "Vết thương trên đầu có chút nghiêm trọng, phải khâu mười mũi, mất máu quá nhiều nên dẫn tới hôn mê."
Lý Tình Thâm hơi nhíu mày, đáy mắt mênh mông sóng nước hiện lên sự đau lòng.
Tần Thánh chưa từng nhìn thấy Lý Tình Thâm như vậy, anh không nhịn được mở miệng, hỏi bác sĩ: "Khi nào thì tỉnh lại?"
Bác sĩ trả lời: “Bây giờ đã cầm được máu, nhưng mà e rằng phải đơi thêm một khoảng thời gian nữa mới tỉnh lại được."
Sau đó, bên trong nhà hoàn toàn yên tĩnh, ai cũng không mở miệng nói chuyện.
Tô Thần và Tần Thánh nhìn nhau, một trước một sau mở miệng nói đừng, Lý Tình Thâm vốn đứng bất động đưa lưng về phía bọn họ chợt mở miệng, kêu một tiếng "Tần Thánh", giọng điệu nhàn nhạt, Tần Thánh giậm chân, đáp lại một tiếng, Lý Tình Thâm hơi nghiêng người, trong giọng nói không có bất kỳ cảm xúc: "Mang người mà cậu đưa tới đi đi."
Cô bị thương, những người này đương nhiên không cần thiết.
Tần Thánh Điểm gật đầu, đáp lại một tiếng, sau đó lập tức rời khỏi biệt thự của Lý Tình Thâm cùng với Tô Thần.
**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**
Bên trong biệt thự cực kỳ yên tĩnh.
Người đàn ông bình tĩnh đứng ở trước cửa sổ, mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, người đàn ông mới khẽ chớp chớp mắt, thu hồi tâm tình, xoay người mở đèn, sau đó, chậm rãi cất bước đi tới phòng ngủ của Lăng Mạt Mạt.
Giơ tay lên, khẽ xoay nắm cửa, đẩy cửa bước vào, đi tới bên cạnh giường, sau đó nhẹ nhàng nghiêng người ngồi xuống, rũ mắt nhìn người con gái vẫn hôn mê bất tỉnh.
Trong nhà không mở đèn, chỉ có ánh trăng lạnh lẽo hắt vào từ ngoài cửa sổ, Lý Tình Thâm có thể loáng thoáng nhìn thấy sắc mặt của cô tái nhợt gần như trong suốt, vầng trán nhăn lại, cánh môi mím chặt, giống như là đang gặp phải chuyện gì đó rất tức giận, uất ức và phẫn nộ.
Nhìn thấy cô như vậy, đáy lòng Lý Tình Thâm đau nhói, không nhịn được mà giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô.
Anh biết, bây giờ cô đang không cam lòng, đây là do anh mang lại cho cô.
Cô vô cùng oán giận anh.
Nhưng mà, sao cô lại cố chấp như vậy chứ? d.đ.l.q.đ.tiểu ốc
Sự nhượng bộ và uất ức ngắn ngủi có thể đổi lấy mạng sống lâu dài, cái này thì có cái gì không đáng giá chứ?
Lý Tình Thâm nhìn Lăng Mạt Mạt, chợt cảm thấy đáy lòng có chút phiền não, anh nhìn chằm chằm vào gương mặt đang ngủ say của cô, ngón tay thon dài khẽ chạy dọc theo đường cong trên đó miêu tả từng nét từng nét một, cuối cùng dừng lại ở cánh môi phấn hồng xinh đẹp của cô.
Ánh mắt anh khẽ trở nên thâm thúy âm trầm, ngay sau đó, anh cúi người, nhẹ nhàng chạm vào cánh môi của cô, nhỏ giọng nói, giọng điệu nhẹ nhàng: "Sao em phải cứng đầu như vậy?"
"Chẳng lẽ em không biết rằng tất cả những gì anh làm đều chỉ là vì em sao?"
Nếu như không phải là vì cô, anh sẽ không hạ mình hợp tác với Giản Thần Hi như vậy.
Vào lúc xảy ra chuyện năm đó, anh cũng không có ở trong nước, hơn nữa chỉ biết được chuyện này khi đã trở về nước, chuyện đã trôi qua một khoảng thời gian rất lâu rồi, nên những bằng chứng có thể trả lại sự trong sạch cho cô đã sớm biến mất không còn một mống.
Cho nên, mặc dù Lăng Mạt Mạt bị oan uổng, nhưng cũng không có nhiều người tin tưởng cô.
Mà những thứ truyền thông kia thì lại càng không quan tâm tới việc có phải chuyện này thật sự xảy ra hay không, bọn họ chỉ quan tâm tới việc rốt cuộc những xì căng đan bịa đặt này sẽ mang lại cho họ bao nhiêu lợi ích.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...