Anh vẫn trầm mặc, trong lúc bất chợt phát ra tiếng, cắt đứt lời Lăng Mạt Mạt nói, gằn từng chữ, cực kỳ kiêu ngạo: "Lục Niệm Ca? Cậu ta? Không xứng đánh đồng với tôi!"
Tóc gáy toàn thân Lăng Mạt Mạt bởi vì một câu nói này của Lý Tình Thâm mà trong phút chốc dựng hết cả lên.
Lăng Mạt Mạt ngấy ngốc, cô biết Lý Tình Thâm tức giận.
Nhưng mà, lần này cô không hề làm gì cả, từng câu từng chữ đều khen tặng anh, tại sao anh lại tức giận?
Lăng Mạt Mạt thận trọng nghiêng đầu, liếc mắt nhìn người đàn ông tuấn mỹ bên cạnh, liền nhanh chóng dời mắt đi chỗ khác.
Khuôn mặt người đàn ông cực kỳ âm lãnh, thái độ cực kỳ dọa người.
Lăng Mạt Mạt bị sợ đến nỗi giống như cô dâu nhỏ, cúi đầu, cũng không dám nói một câu lung tung.
Bên trong xe rất yên tĩnh.
Lý Tình Thâm cũng trầm mặc, chỉ là tốc độ xe càng lúc càng nhanh.
Lăng Mạt Mạt một người bị gạt ở bên, khổ tư suy nghĩ hồi lâu, mới đoán được khả năng duy nhất, sở dĩ Lý Tình Thâm tức giận, là bởi vì cô cô so sáng tướng mạo anh với người đàn ông khác, mà anh kiêu ngạo như vậy, tự cho là thanh cao, bị so sánh bản thân với người xa lạ, có chút mất thể diện nên tức giận.
Giọng Lăng Mạt Mạt mềm nhũn, muốn dỗ Lý Tình Thâm vui mừng: "Thầy, dĩ nhiên Lục Niệm Cca không xứng với anh, tướng mạo anh xuất chúng, tài hoa hơn người, tất cả mọi người nói anh giống như là Khuyển Dạ Xoa trong Sát Sinh Hoàn! Nhưng mà em lại cảm thấy Sát Sinh Hoàn cũng không thể so hơn anh, huống chi là Lục Niệm Ca"
Bên trong xe quanh quẩn giọng miềm mại của cô gái, lộ ra một vẻ ngây thơ làm nũng, Lý Tình Thâm nghe vậy mặt mày dần dần giãn ra, sắc mặt chuyển tốt rất nhiều.
Lăng Mạt Mạt cảm thấy hô hấp dần dần thông thuận rất nhiều, âm thầm nghĩ, thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông hẹp hòi như vậy!
Lăng Mạt Mạt hơi mím môi, cảm thấy đại thần như vậy có chút đáng yêu, nén cười, vô tâm nói: "Thầy, bình tĩnh mà xem xét anh thật nhỏ mọn, thật ra thì bộ dạng Lục Niệm Ca cũng không tồi"
Đúng vậy bộ dạng không tồi nếu không làm sao có thể khiến cô thần hồn điên đảo mê đắm 6 năm, cho tới bây giờ còn không cam lòng?
Mới vừa rồi chỉ lo nghĩ biện pháp khiến Lý Tình Thâm không nên tức giận, bây giờ nhìn anh chuyển biến tốt, ba chữ "Lục Niệm Ca" này, mới chậm rãi từ từ đánh vào đáy lòng mềm mại nhất của Lăng Mạt Mạt.
Ánh mắt cô gái, từng chút từng chút trở nên hoảng hốt, cô thu hồi toàn bộ nụ cười trên mặt, nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa xe, thái độ, lạnh nhạt giống như cũng không nhìn thấy.
Lý Tình Thâm quay đầu, chỉ là thấy nửa bên mặt của cô, trên người cô tản mát ra tầng bi thương đau đớn hung hăng đam trúng trái tim của anh.
Lý Tình Thâm nắm tay lái tay, dần dần dùng sức, sắc mặt không có thay đổi quá lớn, chỉ là càng ngày càng lạnh.
Không nên tức giận
Không nên tức giận
Nhưng
Ánh mắt Lý Tình Thâm bất chợt trở nên hung dữ, trong lúc bất chợt anh liền đạp thắng xe, thân thể của cô khẽ nghiêng về phía trước, cũng may có dây an toàn, cũng không có đụng vào mặt kính thủy tinh.
Lăng Mạt Mạt quay đầu, đáy mắt lộ ra vẻ mờ mịt nhìn Lý Tình Thâm, chen lấn một nụ cười cứng ngắc, làm thế nào cũng không thể che hết nặng nề.
Lý Tình Thâm vươn tay, cở dây an toàn của cô, cũng không thèm nhìn Lăng Mạt Mạt một cái, giọng nói lạnh lùng: "Cút ----"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...