Cô cảm thấy giờ phút này, cô thật sự không phải cô đơn một mình, cô nhịn không được tựa đầu vào vai anh, nhìn sườn mặt tuấn tú như tranh vẽ của anh, thật lâu sau, mới nghĩ đến lời nói của Tần Thánh ngày hôm qua hỏi thăm cô, đột nhiên giật giật môi, ở bên tai của anh, nhẹ nhàng mở miệng: “Thầy, thật xin lỗi, ngày hôm đó em lỡ hẹn rồi.”
Thân thể Lý Tình Thâm hơi căng thẳng một chút, anh chỉ cảm thấy giọng nói của người con gái, nhẹ nhàng truyền tới từ bên tai anh, giống như là bồ công anh cọ xát đáy lòng anh, xõa tung mà lại mềm mại.
Ánh trăng nhàn nhạt chiếu trên người hai người, Lý Tình Thâm đi bộ cực kỳ thong thả, giống như đang đi dạo, cô nằm sấp trên lưng anh cũng không mở miệng nói chuyện, thế giới yên tĩnh một hồi, trên mặt đất có hai bóng dáng đè lên nhau, dường như trong nháy mắt này, thời gian hoàn toàn hóa thành vĩnh hằng.
Còn chưa tới cửa nhà, xa xa đã nhìn thấy Tần Thánh đứng ở cửa, ngậm một điếu thuốc, hình như cực kỳ không có kiên nhẫn chờ, nhìn hai người bọn họ đi về đến nơi, lúc này Tần Thánh mới đáp lại phía trước, Lăng Mạt Mạt có chút xấu hổ, vội vàng bò xuống từ trên lưng Lý Tình Thâm, sau đó ngoan ngoãn lùi lại hai bước, khẽ cúi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng xuống.
Lý Tình Thâm cực kỳ bình tĩnh, cười cười, bước vào cửa nhà họ Liễu, ông cố bà nội sớm đã hâm nóng đồ ăn, nhìn thấy hai người bọn họ trở về, lập tức thúc giục bọn họ ăn.
Tâm tình Lăng Mạt Mạt tốt rất nhiều, cũng lấy lại sự vui tươi trước kia, lúc ăn cơm, lại đột nhiên nghĩ đến gần đây Lý Tình Thâm đều bận bịu ở nơi này, hơi xấu hổ hỏi: “Thầy, mấy ngày nay có làm chậm trễ công việc quan trọng của anh hay không?”
Lý Tình Thâm lắc đầu một cái, nhìn cô, mở miệng không hề do dự: “Không.”
Lăng Mạt Mạt nhất thời cảm thấy ấm áp trong tim, cô cúi đầu, yên lặng ăn cơm.
Ăn cơm xong, Lăng Mạt Mạt trở về phòng ngủ của mình nghỉ ngơi, lúc đầu tràn đầy bối rối, nhưng mà nghĩ đến mấy ngày bận rộn tất cả là chuyện của ông cố, đều luôn không nhìn qua điện thoại, liền cầm lên, phát hiện phía trên có rất nhiều Wechat, Lăng Mạt Mạt mở ra, là Enson gửi tới, còn gửi từ hôm trước, câu chữ rất đơn giản: [Trong Harry Potter có nói qua một câu, tại thời điểm tăm tối nhất cũng có ánh sáng, chỉ cần em dùng cách thắp sáng đèn. Mạt Mạt, cho dù gặp phải bao nhiêu chuyện khổ sở, đó cũng chỉ là đèn bị tắt, anh sẽ thắp sáng cho em, đừng buồn.]
Lăng Mạt Mạt nhìn thấy một câu này, tay không kiềm chế được sinh ra run rẩy, cô theo bản năng trả lời một câu: [Anh đã biết rồi?]
Wechat rất nhanh được trả lời: [Ừ, Lý Tình Thâm nói cho anh biết, bây giờ em có khỏe không? Anh rất lo lắng cho em.]
Lăng Mạt Mạt nhìn thấy những lời này, cảm thấy trái tim mình như bị một thứ gì đó hung hăng bắt được, vừa đau, lại vừa ấm áp.
Cô nằm ở trên giường, trở mình thật lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được trả lời Enson: [Em vẫn khỏe.]
[Anh sợ em tâm tình không tốt, em còn ổn là tốt rồi.]
Thói quen trò chuyện Wechat với cô của Enson giống như trước kia, câu chữ đơn giản, lại có thể sưởi ấm lòng người, Lăng Mạt Mạt nghĩ, bản thân cô cuối cùng vẫn còn có chút không nỡ cắt đứt quan hệ với Enson, cô mất đi ông cố, không muốn cùng lúc cũng mất đi tình yêu của mình, dù cho anh không hề yêu cô, cũng không sao cả, cô cũng không hi vọng xa vời anh có thể yêu mình, chỉ là muốn nói chuyện phiếm cùng anh như vậy, cho nên, Lăng Mạt Mạt tiếp tục gửi Wechat với Enson, [Ừ, hôm nay em kêu được một người bằng hữu!]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...