Enson, cuối cùng rất cảm ơn anh, cho em trải qua những điều tốt đẹp như thế, cũng chỉ có thể là từng trải
Wechat lúc ban đầu, có lẽ chỉ là một sản phẩm của Đằng Tấn, Lăng Mạt Mạt cảm thấy mới mẻ, đi theo trào lưu nên chơi.
Vậy mà, cuối cùng, wechat lại trở thành một phần trong cuộc sống của cô không có cách nào dứt bỏ.
Hiện tại, có thứ không có cách nào dứt bỏ, đã không còn tồn tại ở trên wechat của cô rồi, Lăng Mạt Mạt nghĩ, cô cũng không còn cần thiết giữ cái wechat này nữa.
Lăng Mạt Mạt suy nghĩ một chút, liền đổi chữ ký cá nhân trên wechat thành: tôi hi vọng có một người, có thể cho tôi một tình yêu không sợ hãi, cùng tôi nhìn phong cảnh thế giới, cho tôi một đời nở nụ cười.
Sau khi viết xong, Lăng Mạt Mạt hoàn toàn tháo dỡ wechat trên điện thoại di động của mình!
**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**
Lúc đầu, mấy ngày nay Lăng Mạt Mạt đúng là có chút đau khổ, thỉnh thoảng lấy điện thoại di động ra nhìn chăm chú, sau đó thấy một góc biểu tượng wechat ở trên điện thoại di động đã bị biến thành trống không, giống như là lòng của cô, thiếu một thứ, trống rỗng đau đớn.
Đã từng mỗi đêm, cũng có thể nhận được wechat của Enson gởi tới, cho cô một câu ngủ ngon, cô sẽ cầm điện thoại di động, ngủ được một giấc mơ ngọt ngào.
Mà bây giờ, thiếu hai chữ như vậy, mỗi đêm Lăng Mạt Mạt đều sẽ khó có thể ngủ yên, lăn qua lộn lại thật lâu, mới miễn cưỡng ngủ được, sau đó trong mơ, vô số lần mơ thấy những lần gặp Enson.
Cố gắng chống gượng qua mấy ngày, Lăng Mạt Mạt đã khá lên nhiều, không phải là trong lòng không đau, nhưng vẫn còn cần sinh sống.
Cô cứ theo lẽ thường đi một vòng tới công ty giải trí âm nhạc ES, cứ theo lẽ thường đi tới biệt thự của Lý Tình Thâm học tập, trừ cái này ra, Lý Tình Thâm trầm mặc khó có thể đến gần hơn tước đây, trừ mình lại thỉnh thoảng mất hồn nhớ tới Enson, thật ra thì cuộc sống hàng ngày cũng không có thay đổi gì quá lớn so với trước kia, bình thản và đơn giản.
Một ngày này, sắc trời cực kỳ tốt, trời xanh mây trắng, ánh nắng tươi sáng, chỉ là nhiệt độ có chút nóng, Lăng Mạt Mạt không cần tới công ty ES cũng không có đi tới biệt thự của Lý Tình Thâm, mà một mình ra ngoài dạo phố.
Tòa cao ốc tập đoàn Bạc Đế có một con phố thật dài, từ khách sạn phía Nam “Khải Duyệt” đến “Hoàng cung” sản nghiệp tập đoàn Bạc Đế, có vô số cửa hàng tổng hợp, Lăng Mạt Mạt đi tới từng nơi.
Cuối cùng Lăng Mạt Mạt nhìn trúng một cái váy, kiểu dáng mới mẻ độc đáo, cảm thấy vô cùng đẹp.
Lăng Mạt Mạt cách tủ kính liếc nhìn cái váy, người phụ nữ đối với quần áo xinh đẹp là không nhịn được dụ hoặc, cho nên, Lăng Mạt Mạt liền không nhịn được đi tới.
Thật không hổ là nhãn hiệu nổi danh quốc tế, diện tích lớn, bố trí xa hoa, nhất là có một chiếc ghế sa lon trắng bằng da cảm thấy vô cùng đẳng cấp.
Một người đàn ông ngồi trên ghế sa lon đưa lưng về phía Lăng Mạt Mạt, mặc một cái áo sơ mi màu đỏ, bên cạnh anh ta có một người nữ nhân viên bán hàng, anh ta ngoắc ngoắc tay với người nhân viên, không biết nói những gì, chọc cho người nhân viên kia mặt mày hớn hở.
Cửa phòng thử quần áo bị đẩy ra, đi ra là một cô gái hoạt bát, trong nháy mắt hấp dẫn lực chú ý của Lăng Mạt Mạt.
Tóc cô gái kia dài dũ sau gáy như gợn sóng, mặc một bộ lễ phục màu đen, phối hợp với một đôi giày cao gót khảm đá màu đen.
Nhất là ngũ quan cô gái, vô cùng xinh đẹp, đối với nhân viên bán hàng thì vẫn luôn giữ nụ cười, vẻ mặt bình tĩnh, cái cằm khéo léo hoàn mỹ hơi hướng xuống đất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...