Sau đó, Lăng Mạt Mạt mờ mịt đứng ở trên đường cái, nhìn quanh bốn phía tìm kiếm Enson.
Nhưng bất luận cô tìm kiếm thế nào, vẫn tìm không thấy Enson, cuối cùng Lăng Mạt Mạt không nhịn được mở miệng lớn tiếng gọi tên của anh, đợi đến khi cô gọi khản cả họng, Enson vẫn không xuất hiện, Lăng Mạt Mạt mệt mỏi ngồi chồm hổm xuống.
Cô ủy khuất vùi mặt mình ở giữa hai chân, nức nở, khóc không thể ngừng lại, dường như muốn bộc lộ tất cả khổ sở cùng bi thương trong lòng ra.
Lăng Mạt Mạt tỉnh lại do khóc như vậy, thậm chí lúc cô tỉnh lại, cả người còn có chút nghẹn ngào, gối đầu của cô ẩm ướt thành một mảng.
Cô nhìn đồng hồ, là ba giờ sáng, sau làm thế nào cũng không buồn ngủ.
Cô tùy ý khoác áo lên, đi đến phía trước cửa sổ, bóng đêm rất yên tĩnh, xe chạy trên đường cũng rất an tĩnh, không có ai đi lại, cũng không có chiếc xe chạy qua, chỉ có đèn đường tịch mịch.
Dù vậy, vẫn có thể nhìn thấy sự phồn hoa của thành phố X, đáy lòng cô càng lúc càng chua xót mênh mông.
Cô yêu một người, nhưng yêu còn chưa kịp nói ra, cũng đã thấy sự thực.
Biết rõ giữa cô với Enson không có khả năng, biết cô nên không bắt đầu trước thì có thể buông tha cho tất cả, dù sao thời gian trôi càng lâu thì hãm càng sâu càng không có biện pháp kiềm chế buông tay.
Bởi vì lúc đó càng đau hơn!
Buông tay.
Lăng Mạt Mạt cảm thấy đáy lòng lại bắt đầu đau.
Làm sao cô bi thảm như thế?
Mối tình đầu sáu năm, đau chết đi sống lại, rất vất vả buông xuống, sau đó cô gặp một Enson ấm áp, lặng yên không một tiếng động trộm đi trái tim mình, lấy dũng khí chuẩn bị nghênh đón khởi đầu mới, lại một lần nữa chết non!
Lăng Mạt Mạt nghĩ tới đây, nước mắt lại một lần nữa không nhịn được trào ra.
Cô sẽ học không quấn quít làm phiền.
Cô cũng biết, ở trong tình yêu, nếu một người vô tâm với cô, si tình, chấp nhất của cô, thật ra ngang với làm phiền.
Làm phiền là cái gì?
Làm phiền chính là, ở trong mắt mình cho rằng lưu luyến si mê, ở trong mắt người khác là bị coi thường, ở trong mắt của anh chính là chán ghét!
Cho nên, cô dường như không có lựa chọn nào khác.
May mắn, mọi thứ chưa bắt đầu.
May mắn, tất cả cũng sẽ không đến mức quá xấu hổ.
Lăng Mạt Mạt lấy điện thoại di động ra, ngón tay run rẩy mở tin nhắn của Enson ra, cô lưu lại những tin nhắn của bọn họ, từ lúc ban đầu đến cuối cùng, đều tỉ mỉ nhìn một lần.
Từng chữ từng chữ, chưa từng quên.
Cô nhìn rất nghiêmtucs, rất chuyên tâm.
Nhìn lại trò chuyện với một người, từ lúc bắt đầu đến kết thúc, nhìn liền nở nụ cười, rồi từ cười thành khóc.
Một người, từ xa lạ trở thành quen thuộc, sau đó lại xa lạ, chỉ đơn giản như vậy.
Lúc nhìn đến cuối cùng, cô khóc không thành tiếng.
Cô nhìn một lần xong, lại nhìn một lần nữa, nhìn một cái, cô liền xóa một cái, đến khi ngón tay đau nhức, rốt cục xóa xong rồi.
Cô nhìn khung tin nhắn Enson trống không, cắn chặt răng, mở bạn tốt ra loại bỏ.
Loại bỏ sao?
Loại bỏ đi.
Nếu không thể cùng một chỗ, không thể yêu nhau, giữ lại cũng vô dụng, đúng không?
Nếu không thể bên nhau hạnh phúc đến già, không bằng cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ!
Lăng Mạt Mạt hít sâu một hơi, ngón tay run rẩy, cuối cùng, cô kiên quyết, nhấn xác định.
Enson trong webio của cô, hoàn toàn biến mất không thấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...