Nụ cười của Lăng Mạt Mạt rất đẹp, rất tinh khiết, giọng cô từ từ, nói ra từng câu từng chữ: “Anh Lục, anh nói sai rồi, tôi đã từng hận anh.”
Lăng Mạt Mạt thoải mái thừa nhận, cười rất tự nhiên thanh thản.
“Hơn nữa là vô cùng hận, chẳng qua bây giờ đã quên rồi.”
Trong lúc bất chợt Lục Niệm Ca trầm mặc.
Thử nói xem, một người phụ nữ từng bị anh ta tổn thương đến thương tích đầy mình trong lúc này có thể nhìn anh ta cười, đây là có ý gì?
Ý nghĩa, anh ở trong lòng cô ấy đã không là gì hết.
Ý nghĩa, cô đã hoàn toàn buông được anh.
Nếu như trong lòng cô còn yêu hay hận anh, sao cô có thể cười như thế với anh?
Lục Niệm Ca cảm thấy đáy lòng như bị ai siết chặt, cô nói cô quên, buồn cười mà nói, anh mới vừa nhớ lại, cô lại đã quên.
“Cho nên, Lục Niệm Ca, bây giờ anh và tôi, đã không còn quan hệ gì rồi.” Lăng Mạt Mạt nói ra rất nhẹ nhàng, cô ngẩng đầu lên cười một cái, nhìn về phía Giản Thần Hi, mở miệng lần nữa: “Có mấy lời thật sự tôi không nên nói, nhưng tôi nghĩ, thôi thì cứ nói rõ sẽ tốt hơn. Anh Lục, tình huống như hôm nay tôi hi vọng sau này không xảy ra nữa, tôi và anh có gặp nhau thì sẽ không công bằng với bạn gái của anh, tôi không muốn trở thành vật hy sinh của các người, vô duyên vô cớ bị người ta đánh, bị người ta mắng. Huống chi, anh Lục à, anh xin lỗi một người, cũng đừng lại xin lỗi một người khác!”
“Với lại tôi không có ý định làm người thứ ba đâu!”
Giản Thần Hi vẫn luôn im lặng nhìn Lục Niệm Ca và Lăng Mạt Mạt nói chuyện, đáy lòng của cô ta đã sớm rối thành một nùi, Lục Niệm Ca đã khôi phục trí nhớ rồi sao? Giản Thần Hi muốn khôi phục lý trí.
Nhưng lúc này cô ta nghe Lăng Mạt Mạt nói những lời phản bác như thế thì trong lúc bất chợt lại càng thêm bình tĩnh. Ba chữ “người thứ ba” là một vết bẩn trên người cô ta cả đời, sau khi nghe được tất nhiên sẽ tức giận không nhẹ, nhưng tức giận thì tức giận, Giản Thần Hi vẫn cảm thấy mình so với Lăng Mạt Mạt vẫn là một người chiến thắng, cho nên, cô phải có dáng vẻ của người thắng. Giản Thần Hi cong môi, cười nói: “Người thứ ba thì thế nào? Tình yêu vốn không phân ai đúng ai sai, người thứ ba có thể trở thành Hoàng Hậu thì đó là do có tài năng! Cho nên, dù cô mắng tôi là người thứ ba thì tôi vẫn thắng cô! Đây là chuyện không thể thay đổi!”
Lăng Mạt Mạt nghe xong những lời này thì vuốt cằm, nói ra từng chữ: “Người thứ ba không là gì, nhưng tôi cảm thấy cướp được rồi cũng không nói lên điều gì, có bản lĩnh giữ vững địa vị mới là tài năng!”
“Hơn nữa không phải còn có một câu nói như thế này sao: Tình yêu bị mọi người xem thường, càng không có được càng muốn, tôi nghĩ...” Lăng Mạt Mạt quay đầu, nhìn về phía Lục Niệm Ca đầy ẩn ý: “Anh rõ hơn tôi mà! Phải biết, không chiếm được lại không đáng sợ, không giữ được mới là một chuyện cười!”
Lăng Mạt Mạt cười một nụ cười không màng danh lợi, khóe môi khẽ vểnh lên: “Cho nên, tôi thật tâm chúc phúc cô, Giản Thần Hi, có thể bảo vệ tất cả những gì cô đang có!”
Ngay sau đó sắc mặt Giản Thần Hi trở nên trắng bệch.
Ngụ ý trong lời nói của Lăng Mạt Mạt là gì không cần nói cũng đã rõ, một câu chọc trúng chỗ đau của cô ta!
Cô ta sử dụng thủ đoạn một cách nóng vội, cướp Lục Niệm Ca từ trong tay Lăng Mạt Mạt, nhưng điều Lục Niệm Ca làm với Lăng Mạt Mạt vừa nãy cô ta không phải không hiểu nó có ý nghĩa gì!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...