Lăng Mạt Mạt ngẩng đầu, vừa nhìn thì sắc mặt chợt thay đổi, thấy Giản Thần Hi hung hăng cắn răng tức giận đằng đằng đi tới.
Giản Thần Hi thấy Lục Niệm Ca ngồi xổm ở trước mặt Lăng Mạt Mạt, dáng vẻ khiêm tốn cởi giày vì cô ấy như vậy, đầu của cô ta nhất thời nổ tung, mắt hạnh trợn lên, cả người cũng run rẩy, bước chân của cô ta rất vội, rất nhanh, chỉ nghe thấy âm thành hồi hộp không ngừng, Giản Thần Hi đứng ở bên cạnh Lăng Mạt Mạt cùng Lục Niệm Ca.
“Lục Niệm Ca, em đợi anh cả nửa ngày, anh nói anh đi WC, thì ra anh đến đây!” Giọng Giản Thần Hi rất gấp, lời nói ra, đều là gằn từng chữ, đáy lòng cô ta đầy phẫn nộ cùng ghen tị, giống như một cây đuốc, càng đốt càng bùng cháy, làm cho cả người cô không khống chế được: “Anh thế nhưng ở sau lưng em vụng trộm với người phụ nữ đê tiện này!”
Giữa lông mày thanh tú của Lục Niệm Ca đột nhiên che kín khói mù, trên trán anh ta hiện ra gân xanh, nổi giận nói: “Giản Thần Hi, em đừng nói bậy! Mạt Mạt bị trật chân!”
Mạt Mạt?
Lục Niệm Ca gọi Lăng Mạt Mạt là “Mạt Mạt”?
Giản Thần Hi càng lúc càng phẫn nộ, cũng nghe không lọt một câu Lục Niệm Ca nói, người như bệnh tâm thần: “Trật chân? Con hồ ly tinh này giỏi ngụy trang nhất!”
“Giản Thần Hi, cô câm mồm, đừng ầm ĩ nữa!” Lục Niệm Ca cắn răng, ánh mắt lạnh lùng nói.
Giản Thần Hi thấy Lục Niệm Ca dùng ánh mắt băng lạnh mà hàm chứa cảnh cáo nhìn mình, trong nháy mắt đánh mất tất cả lý trí, nghĩ cũng không nghĩ liền cầm túi xách trong tay, trực tiếp quăng về phía Lăng Mạt Mạt, miệng vẫn còn nghiến răng nghiến lợi mắng: “Đồ phụ nữ đê tiện không biết xấu hổ này, lại đi quyến rũ người đàn ông của tôi!”
Lăng Mạt Mạt bị Lục Niệm Ca nắm lấy chân, căn bản không có cách nào né tránh, vừa vặn bị túi xách của Giản Thần Hi đập vào mặt, cô cảm thấy trên mặt đau rát.
Lục Niệm Ca không ngờ Giản Thần Hi dám động thủ, lập tức đứng lên, không có dừng lại liền vươn tay hung hăng đẩy Giản Thần Hi sang một bên: “Mẹ nó có phải bị bệnh không!”
Giản Thần Hi trong nháy mắt bị Lục Niệm Ca mắng đến ngẩn ngơ ngay tại chỗ, há to mồm, cả người run lẩy bẩy, sau đó đáy mắt chứa đầy nước mắt, cô ta vừa mở miệng, giọng cũng mang theo vài phần khóc nức nở: “Lục Niệm Ca, anh mắng em? Anh vì người phụ nữ đê tiện này, mà anh mắng em?”
Lục Niệm Ca lại không nói gì, chỉ ngồi xổm người xuống, tiếp tục kiểm tra chân cho Lăng Mạt Mạt.
“Lục Niệm Ca, anh che chở người phụ nữ đê tiện này?” Giản Thần Hi nghẹn ngào lại một lần nữa chất vấn.
Người phụ nữ đê tiện, người phụ nữ đê tiện, Giản Thần Hi mở miệng một tiếng, gọi Lăng Mạt Mạt nhíu mày, đáy lòng không giải thích được liền có ngọn lửa thiêu đốt!
Cô với cô ta, ai là người phụ nữ đê tiện?
Huống chi, chuyện đêm nay, có quan hệ gì đến Lăng Mạt Mạt cô?
Cô mới đúng là người bị hại vô tội nhất có được không?
Đang êm đẹp thì hai người bọn họ xuất hiện, một nam căn bã, một nữ đê tiện, lục đục đến quấy rầy cô!
Bây giờ đảo lộn, cô lại trở thành người bị đánh bị mắng kia rồi.
Lục Niệm Ca vươn tay, một lần nữa nắm lấy cổ chân của Lăng Mạt Mạt, cúi đầu, muốn xem chân của cô rốt cuộc bị trật ở chỗ nào, Lăng Mạt Mạt thờ ơ nhìn Lục Niệm Ca, lại liếc mắt nhìn Giản Thần Hi, đột nhiên ở trong tích tắc tay Lục Niệm Ca muốn cởi giầy của cô, cô vẫn lạnh lùng nở nụ cười, sau đó hung hăng giơ chân lên, đạp một cước về phía Lục Niệm Ca!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...