Lý Tình Thâm nhìn chằm chằm bóng lưng của Lăng Mạt Mạt, ánh mắt xoay chuyển, sức hấp dẫn của cô gái này lại vô biên như thế nào khiến cho anh một lần không cẩn thận, có thể đánh mất tất cả phòng bị.
Anh nhớ cô nói, cô nói chia tay với Lục Niệm Ca, cô nói cô không thích Lục Niệm Ca, có phải điều đó chứng tỏ, bây giờ anh, có thể thử từng chút từng chút đến gần cô.d^đ/l*q/đ
Lý Tình Thâm nghĩ tới đây, khóe môi hơi cong lên, ánh mắt càng lúc càng mềm mại, anh vừa muốn mở miệng nói, trên đường chậm một chút, ai ngờ, Lăng Mạt Mạt lại đột nhiên quay đầu, trên mặt vẫn là nụ cười như cũ, nhìn anh, đảo đảo mắt, giành mở miệng trước: “Thầy, tôi biết rõ anh muốn nói cái gì, tôi biết vừa rồi anh chắc chắn coi tôi như người con gái anh thầm mến, hơn nữa chúng ta cũng không phải, cái kia, đó là lí do mà cái kia như thế đi, thầy yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không suy nghĩ lung tung bởi vì tôi biết, thầy không có bất kỳ tình cảm nào với tôi.”
Lăng Mạt Mạt nói lung tung một tràng mà chính cô cũng không biết.
Lý Tình Thâm vẫn nhìn chằm chằm Lăng Mạt Mạt, khẽ giật giật môi, nuốt lời vốn dĩ muốn nói xuống trong bụng.
Anh nghe thấy lời nói của Lăng Mạt Mạt, vẫn còn đang không ngừng truyền tới, nhịn không được mở miệng, ngắt lời của cô.
“Tôi không phải muốn nói những cái này.” Giọng nói của Lý Tình Thâm không có chút lên xuống nào.
Lăng Mạt Mạt chớp chớp mắt, nhìn Lý Tình Thâm “Hả?” một tiếng.
Không phải những cái này?
Vậy là cái gì?
Lý Tình Thâm nhìn Lăng Mạt Mạt, suy nghĩ một chút, hỏi: “Em đối với tôi như thế nào?”
Lăng Mạt Mạt càng lúc càng mơ hồ, sao cô có cảm giác cô không theo kịp ý nghĩ của Lý Tình Thâm đây?
Cái gì mà cô đối với anh?
Cô đối với anh cái gì đây?
Lăng Mạt Mạt không hiểu ra sao giơ tay lên, túm tóc, chu mỏ một cái, nói: “Cái gì tôi đối với anh?”
Vẻ mặt của Lý Tình Thâm cực kỳ nghiêm túc, không có chút không kiên nhẫn nào, giải thích: “Em vừa mới nói tôi không có bất kỳ tình cảm nào đối với em, vậy em đối với tôi thì sao? Có tình cảm hay không?”
Sau khi nói xong, anh chăm chú nhìn ánh mắt của Lăng Mạt Mạt, như là muốn từ đáy mắt của cô, bắt được chút gì đó.
Lăng Mạt Mạt lúc này mới bừng tỉnh, lập tức cười lên, nghĩ cũng không nghĩ, nói thẳng: “Tôi đối với thầy đương nhiên là có rồi!”
Đáy mắt của Lý Tình Thâm thoáng hiện lên sắc thái, đặc biệt mãnh liệt.
Lăng Mạt Mạt lại đứng ngay ngắn, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc hiểu chuyện, giọng điệu đều mang mấy phần nghiêm túc: “Tôi đối với thầy có tình cảm tràn đầy tôn kính.”
Lý Tình Thâm cười cười, nhàn nhạt gật đầu, từ từ dời ánh mắt sang chỗ khác, nhìn chăm chú vào bên ngoài cửa sổ sát đất, ánh mắt thờ ơ.
Thái độ của anh thay đổi cực kỳ nhanh.
Nhanh chóng, Lăng Mạt Mạt cảm thấy Lý Tình Thâm vừa rồi nhìn cô nghiêm túc nói chuyện giống như một ảo giác.
Lăng Mạt Mạt thấy Lý Tình Thâm không có ý muốn nói chuyện, nhẹ giọng nói một câu: “Thầy, vậy tôi đi nha.”
Lý Tình Thâm quay đầu, nhìn cô một cái, không có lên tiếng, đáy mắt không có bất kỳ cảm xúc nào ---- hoặc là nói, anh có cảm xúc rất sâu sắc, chỉ là bị giấu quá sâu, sâu đến cô gái này, cô không cảm thấy được có bất kỳ tình cảm nào.
Sau khi Lăng Mạt Mạt rời đi, Lý Tình Thâm từ từ đi đến trước cửa sát đất, bóng dáng thon dài lạnh tanh bị trời chiều kéo có chút dài, để lộ sự cô đơn và hiu quạnh nồng đậm.
Cô là kiểu người tự nhiên như vậy, khiến cho trái tim của anh nguội lạnh.
Dù trái tim nguội lạnh như vậy, nhưng thân thể, lại vẫn chân thật còn nóng bỏng vì cô mà quay cuồng như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...