Lăng Mạt Mạt càng nghĩ, toàn thân càng run lên, cô hận, hận tới chết!
Cô hận đến cắn răng nghiến lợi!
Lăng Mạt Mạt nhìn hình ảnh trên ti vi, toàn bộ đều biến thành chỉ trích cô, lời nói như vậy không thể chịu nổi, cuối cùng cô không chịu được nữa, xoay người cầm lấy điều khiển tivi, ném mạnh về phía màn ảnh tivi.
Âm thanh đập vỡ cực kỳ vang dội, đã quấy rầy người bên ngoài, có người gõ cửa, đi vào, Lý Tình Thâm lại vẫy tay để cho người ta lui ra ngoài, ngay sau đó lại nhỏ giọng đáp lời điện thoại hai câu, liền ngắt điện thoại.
Lăng Mạt Mạt chưa hết giận, cầm tất cả đồ có thể đập, ném về phía TV!
Cô quật cường nén nước mắt, không để cho mình khóc lên.
Mãi cho đến cuối cùng, cô đem tất cả đồ gì đó có thể cầm, cũng đập không còn gì cả, cả người cô mới dần dần mất đi sức lực, đứng ở nơi đó, hơi thở hổn hển.
Bên trong phòng hoàn toàn rơi vào yên tĩnh.
Nét mặt Lăng Mạt Mạt cực kỳ lạnh nhạt, trong lúc bất chợt cô liền kêu một tiếng, đi về phía cửa.
Lúc này Lý Tình Thâm mới bước chân, từng chút từng chút tới bên cạnh cô, bắt được tay của cô, âm điệu cực kỳ lạnh lẽo nói: "Cô muốn đi làm gì?"
Lăng Mạt Mạt mím môi, muốn mặc kệ kiềm chế của Lý Tình Thâm, tuy nhiên lại phát hiện căn bản không có cách nào tránh thoát người đàn ông này, liền quay đầu lại, nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Lý Tình Thâm, cô cắn môi, liền lung lay thoáng nở nụ cười, "Tôi muốn đi ra ngoài, tôi muốn đi vạch trần ngụy trang của bọn họ! Căn bản tôi không phải cái gì Tiểu Tam, người Tiểu Tam chân chân chính mới là Giản Thần Hi!"
Lăng Mạt Mạt vừa nói, vừa vung cánh tay muốn thoát khỏi nắm tay Lý Tình Thâm.
"Cô bình tĩnh lại cho tôi!" Lý Tình Thâm lại dùng sức nắm tay của cô hơn, muốn cho Lăng Mạt Mạt bình tĩnh lại, giọng nói mang theo mấy phần nghiêm nghị!
Bình tĩnh lại?
"Bình tĩnh? Anh bảo tôi tỉnh táo lại thế nào? Chẳng lẽ anh không nhìn thấy sao? Hiện tại tôi thật vất vả tạo dựng lên một chút, đều bị bọn họ phá hủy! Anh còn bảo tôi tỉnh táo?"
Lăng Mạt Mạt cảm thấy đây là truyện cười nhất toàn thế giới, động tác của cô càng ngày càng điên cuồng, giống như một con mèo nhỏ.
Lý Tình Thâm hơi nhíu mày, đột nhiên kéo cô vào trong ngực mình, tay kia hung hăng ôm hông của cô.
Cuối cùng Lăng Mạt Mạt không có cách nào nhúc nhích, người đàn ông dùng sức, làm cho eo thon của cô có chút đau, cô không nhịn được cau mày, động tác vẫn chưa hoàn toàn chấm dứt, cằm của cô liền bị người ra nắm lấy, rồi sau đó nâng lên từng chút.
Lăng Mạt Mạt tốn sức ngửa cổ, thời điểm tiếp cận với con ngươi của Lý Tình Thâm, anh mới dừng động tác lại.
Lông mi của anh rất dài, rất dày, chỉ gần trong gang tấc, đã thấy xinh đẹp như vậy.
Tròng mắt của anh đen nhánh sâu sắc, ánh mắt giống như mang theo giá rét lạnh băng bén nhọn, thẳng tắp nhìn chằm chằm ánh mắt cô, không một chút lưu tình liền hướng về phía của Lăng Mạt Mạt dứt khoắt tuyên bố mọi chuyện: "Tôi nói bao nhiêu lần rồi, cô thêm chút đầu óc cho tôi, cô dễ nổi nóng và kích động căn bản không giải quyết được vấn đề, coi như bây giờ cô đứng ra nói những thứ kia, cũng không có bất cứ người nào tin tưởng cô, chỉ cho rằng cô đang bôi nhọ Giản Thần Hi!"
"Người của toàn thế giới đều biết Lăng Mạt Mạt đi quyến rũ người đàn ông của Giản Thần Hi cô ta, nên còn có thể giải quyết như thế nào?"
"Cho dù tôi đi ra nói những thứ kia không thể giải quyết được vấn đề, tôi cũng muốn nói, tôi không thể trơ mắt nhìn bọn họ vu oan cho tôi...tôi không thể thờ ơ!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...