Khóe mắt của Lục Niệm Ca quét qua gò má xinh đẹp của Lăng Mạt Mạt, vẻ mặt hơi dừng lại, nhưng chỉ dừng lại trong nháy mắt, mới chậm rãi mở miệng, nói ra câu có thể quyết định số phận của Lăng Mạt Mạt.
“Tôi không biết.”
Kèm theo lời nói cùa Lục Niệm Ca, mọi người trong sảnh giống như kỳ tích mà đồng loạt giật mình đến ngây ngẩn cả người.
Lăng Mạt Mạt cũng trợn to hai mắt, nghiêng đầu, nhìn Lục Niệm Ca, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Anh ta nói cái gì? Anh ta nói anh ta không biết sao?
Không phải ES đã sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa rồi sao, lý ra anh ta phải nói là, bọn họ chính là bạn bè, bạn bè ngẫu nhiên gặp mặt, cũng không có cái gì đáng ngại mới phải.
Tại sao anh ta có thể nói là anh ta không biết?
Trong phút chốc môi của Lăng Mạt Mạt trở nên trắng bệch, đầu ngón tay của cô cũng bắt đầu run rẩy.
Ngay cả người vẫn ngồi ở bên cạnh Lăng Mạt Mạt, Lý Tình Thâm vẫn luôn im lặng làm ra vẻ giống như mình không có tồn tại, lúc đó cũng ngẩng đầu lên, trong nháy mắt khuôn mặt tuấn tú tràn đầy quý khí bắt đầu trở nên lạnh lẽo, một đôi mắt thâm thúy xinh đẹp dần dần bao phủ màu sắc của băng.
Lục Niệm Ca rõ ràng không có nói như lời mà anh đã dặn trước?
Lá gan lớn thật, tự ý mở cuộc họp báo, vào thời điểm then chốt thế này lại thay đổi thái độ sao?
Mặc dù vẻ mặt của Giản Thần Hi giống như không có gì ngồi ở một bên, nghe thấy Lục Niệm Ca nói như vậy, trong lòng của cô, cũng từ từ trở nên ổn định.
Cô biết, lần này, cô thắng là cái chắc!
Uớc chừng dừng lại khoảng năm phút đồng hồ, ký giả mới phản ứng kịp, nhanh chóng cầm bút lên, ghi vào giấy.
Thậm chí vẻ mặt của mỗi người, cũng mang theo một loại kích động và rung động mãnh liệt.
Chưa từng thấy qua buổi họp báo như vậy, thậm chí những lời nói của nữ chính và nam chính về xì căng đan của mình cũng hoàn toàn khác nhau!
“Lục Niệm Ca tiên sinh, ngài nói ngài không biết Lăng Mạt Mạt tiểu thư thì tại sao cô ấy lại biết được địa chỉ biệt thự của ngài chứ, hơn nữa Lăng Mạt Mạt tiểu thư cũng nói cô ấy và ngài chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, như vậy tôi muốn hỏi Lục Niệm Ca tiên sinh, cuối cùng Lăng Mạt Mạt tiểu thư và ngài có phải là bạn bè hay không?”
Cái vấn đề này, sắc bén nhưng lại là yếu tố quan trọng nhất.
Vừa hỏi lên câu này, liền khiến cho mọi người đều phải nín thở, ký giả cầm bút, chuyên chú chờ đợi mà nhìn chằm chằm vào Lục Niệm Ca.
Đầu ngón tay của Lăng Mạt Mạt đã hơi lạnh, sắc mặt của cô tái nhợt giống như tờ giấy, vậy mà cô vẫn phải ép mình phải giữ bình tĩnh.
Cô loáng thoáng có thể dự cảm được, buổi họp báo hôm nay là do LụcNiệm Ca cố ý, cố ý làm như vậy!
Nhưng ,à, trong lòng của cô, vẫn còn tồn tại một chút hi vọng mỏng manh đối với anh ấy, đã từng là người yêu của nhau, ở chung một chỗ gần hai năm, anh ấy sẽ không bởi vì Giản Thần Hi, mà không để ý đến tình cũ đi
Lăng Mạt Mạt nắm chặ tay, nghiêng đầu, nhìn về phía Lục Niệm Ca, mà đúng lúc Lục Niệm Ca cũng nhìn về phía cô.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt của Lăng Mạt Mạt, nhìn giống như là đang bình tĩnh, nhưng lại cất dấu khẩn trương nồng đậm.
Ánh mắt của Lục Niệm Ca, vẫn dịu dàng như trước, trong khoảnh khắc tiếp xúc với ánh mắt của Lăng Mạt Mạt đó, anh có hơi ngừng lại.
Anh nhìn thấy sự lo lắng và sợ hãi trong mắt của cô gái này.
Trong lòng của anh, đột nhiên run lên.
Giản Thần Hi thấy một màn như vậy, ánh mắt hơi lóe lên, liền dịch cánh tay đang để trên bàn xuống, sau đó không tiếng động duỗi tới đùi của Lục Niệm Ca, nhẹ nhàng nắm lấy tay của Lục Niệm Ca.
Thân thể của Lục Niệm Ca hơi dừng một chút, hồi hồn, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười xinh đẹp cùa Giản Thần Hi, trong đầu liền nhớ đến tối hôm qua, cô lôi kéo anh, hàm chứa nước mắt nói những câu kia, trong lòng của Lục Niệm Ca nhất thời rối loạn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...