Anh cứ như vậy, không được chùn bước, bằng bất cứ giá nào cũng phải cảm nhận thời gian đáng giá này.
Lý Tình Thâm lại cứ lẳng lặng nhìn chăm chú vào cái bóng của cô chiếu lên
kính, từ từ sắp không chống đỡ được nữa, liền hơi tựa vào ghế sa lon ngủ mất.
Lăng Mạt Mạt vừa đánh đàn, vừa vụng trộm nhìn Lý Tình Thâm một cái, ngón tay của cô rất mỏi, cũng không dám ngừng lại.
Cuối cùng cô nhìn thấy Lý Tình Thâm đã ngủ, tốc độ cũng chậm lại, sau đó
mượn cơ hội này hoạt động ngón tay một chút, nhưng cũng không dám hoàn
toàn dừng lại không đánh.
Trong lòng Lăng Mạt Mạt lặng lẽ đếm, càng
đếm, càng càng cảm thấy âm thầm tức giận, cô không nhịn được trong lòng
đem Lý Tình Thâm từ trên xuống dưới, trong trong ngoài ngoài nguyền rủa
một lần, đột nhiên sau đó cứ nhìn vào Lý Tình Thâm đang ngủ , mở trừng
hai mắt, trên mặt hiện lên một nụ cười giảo hoạt.
Cô ngừng tiếng đàn dương cầm, phát hiện Lý Tình Thâm cũng không có phản ứng, cô liền đứng lên, rón rén đi ra khỏi phòng âm nhạc.
Ra khỏi phòng âm nhạc, Lăng Mạt Mạt nhanh chóng chạy xuống lầu, chạy ra
biệt thự, chui vào trong vườn hoa bên ngoài biệt thự, cúi đầu bên trong, tìm nửa ngày, tìm được mấy con kiến, Lăng Mạt Mạt dùng ngón tay cầm
lên.
Sau đó, khe khẽ cười, lại chạy trở về biệt thự.
Dọc theo đường đi, rón rén đẩy cửa ra, thấy Lý Tình Thâm còn đang ngủ, cô liền thận trọng đi tới bên cạnh anh.
Sau đó nhìn chằm chằm bình trà trên bàn một chút, trong lòng Lăng Mạt Mạt
âm thầm suy nghĩ một chút, anh uống trà, đều có thể là trà nổi tiếng, mà trà được pha trong bình cũng phải vài vạn, hơn nữa anh còn thích sạch
sẽ nghiêm trọng, nhưng anh hành hạ cô như vậy, cô liền làm hỏng bình trà của anh, lãng phí của anh mấy chục ngàn tệ!
Lăng Mạt Mạt nghĩ tới
đây, không nhịn được cười hì hì rồi lại cười, sau đó nhẹ nhàng đem con
kiến mình nhặt được, bỏ vào trong ấm trà.
Sau khi xong, Lăng Mạt Mạt
không nhịn được dương dương hả hê xoay người, nhìn Lý Tình Thâm ngủ say, nhẹ nhàng nói: “Để cho anh uống..., nếu anh dám uống..., anh uống được
con kiến, nếu anh không uống..., liền lãng phí tiền của anh! Để Ai bảo
anh khiến tôi đánh 100 lần! Ai bảo anh để cho tôi đánh 100 lần!”
Sau
khi Lăng Mạt Mạt nói xong, còn quay về phía Lý Tình Thâm le lưỡi một
cái, sau đó lại cẩn thận đi trở về trước dương cầm, ngồi ở chỗ đó, bộ
mặt tươi tỉnh đánh Piano.
Thật ra thì, cô căn bản không biết gì, khi cô đến gần bên người anh, thật ra anh đã tỉnh.
Mùi sữa thơm nhành nhạt quen thuộc kia, lúc xông vào mũi, tim anh nhảy lỡ một nhịp, định mở mắt theo bản năng.
Nhưng mà, ngay sau đó, anh lại nghĩ đến, nếu như mình mở mắt, về sau cô cũng sẽ không dám tới gần anh khhi anh đang ngủ nữa.
Anh thích cô đến gần, cho nên, cuối cùng vẫn lựa chọn nhắm mắt lại, giả bộ ngủ say, lẳng lặng cảm nhận cô đang làm những gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...