Trong lòng Lăng Mạt Mạt run lên, giương mắt nhìn về phía Trần Uyển Như, không biết mình suy nghĩ nhiều, hay là ảo giác, cô cảm thấy trong lời nói Trần Uyển Như cất giấu ý tứ khác.
Cái gì gọi là, nếu anh ấy không muốn mất mặt, tự nhiên sẽ không làm cho người ta có cơ hội ném người của anh ấy?
Lăng Mạt Mạt không tự chủ được nhớ đến đêm hôm đó ở biệt thự, mình nghe mấy lời nói ít ỏi của Lý Tình Thâm sau khi anh ấy nói ra về chuyện tình yêu cũ, lúc ở trên tầng, đột nhiên nghiêng đầu, hướng về phía cô trong lời nói ẩn dấu một câu “Đừng làm cho tôi quá mất mặt!”
Chẳng lẽ Lý Tình Thâm ngay từ đầu, biết cô sẽ làm cho anh mất mặt sao?
Đáy lòng Lăng Mạt Mạt nhất thời rối loạn, cô nhíu mày: “Chị Trần, em không hiểu ý của chị.”
Nếu ngay từ đầu Lý Tình Thâm đã biết, vậy tại sao anh vẫn còn kiên quyết giúp đỡ cô công khai thân phận thần thoại của mình?
Trần Uyển Như từ từ quay đầu lại, Lý Tình Thâm này, có thể có trình độ lẩn đến như bây giờ, tuyệt đối không phải là người đơn giản gì, anh ta tất nhiên có thể đoán được chuyện Lăng Mạt Mạt bị thua.
Mặc dù không biết Lăng Mạt Mạt đến cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng chính xác đây là một cơ hội lớn, trơ mắt nhìn cơ hội tới tay mà vụt mất, không có gì tàn nhẫn nhất bằng đả kích như thế.
Cũng chỉ riêng đả kích như vậy, mới có thể làm cho người ta trở nên thông minh, chín chắn.
Chẳng qua, Lý Tình Thâm cũng thật là hạ vốn gốc, cầm danh hiệu thần thoại của mình, đến tay một cô gái lớn lên trên đường thượng một khóa.
Mặc dù dẫn đến bị người ta chê cười, cũng sẽ không tiếc!
Nhưng chỉ có cô gái tên Lăng Mạt Mạt này, mới có thể làm cho Lý Tình Thâm người lạnh lùng vô tình, nhọc lòng!
Tự nhiên, những thứ khổ tâm này, cô gái tên là Lăng Mạt Mạt này, lại làm sao có thể biết chứ?
Trần Uyển Như nhịn không được khẽ cười ra tiếng, hơi lắc đầu, suy nghĩ một chút, đột nhiên lại mở miệng: “Lý Tình Thâm này, tôi cũng không dám đi trêu chọc, cho nên, việc này, tôi khẳng định không giúp được cô rồi.”
Lăng Mạt Mạt nghe Trần Uyển Như bình thản trực tiếp cự tuyệt, không nhịn được có chút giật mình.
Đáy lòng có chút xấu hổ.
Không khí trong phòng có chút cứng ngắc.
Lăng Mạt Mạt đứng ở đó, suy nghĩ mình có nên mở miệng từ biệt không.
Trần Uyển Như lại nghiêng đầu suy nghĩ một chút, đột nhiên lại mở miệng nói: “Nhưng tôi vẫn nói câu kia, tôi không thích nợ nhân tình của người khác, cô muốn tôi cho không được, nhưng cũng không có nghĩa là tôi không trả cái nhân tình này cho cô.”
Trần Uyển Như vừa mới nói ra, thì cầm lấy điện thoại di động của mình ở một bên, ngón tay ở phía trên ấn vài cái, gọi một cú điện thoại ra ngoài.
“Trương tổng, tôi là Uyển Như “
Giọng nói Trần Uyển Như đặc biệt kiều mỵ, làm cho người ta nghe xong có một cảm giác tê dại, chỉ là vẻ mặt với giọng nói của cô ấy, hoàn toàn khác nhau, trên mặt của cô ấy, treo một nụ cười lạnh khinh miệt.
“Uyển Như còn nhớ tôi sao” Trong điện thoại truyền đến một giọng nam, tiếng nói đặc biệt ám muội, Lăng Mạt Mạt đứng lại có chút xa, vẫn có thể dễ dàng nghe thấy.
“Thân thể không thoải mái? Có cần gặp bác sĩ không? Uyển Như, cô cũng không thể làm khó tôi, tất cả đã chuẩn bị xong, cũng đều nói ra bên ngoài, đêm nay có một kinh hỉ, đều là diễn viên nổi tiếng, nếu thiếu cô, tôi sẽ mất mặt rất lớn!”
“Tôi biết Trương tổng đã chuẩn bị xong tất cả, nếu như thiếu tôi, sẽ rất khó coi, nhưng Trương tổng anh xem tôi đang bị bệnh, nếu quá gắng gượng, sợ là làm mọi người mất hứng, cho nên tôi đặc biệt sắp xếp toàn bộ xong rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...