Màn đêm buông xuống, người đi đường, những dòng xe đi lại không ngừng
trên con phố phồn hoa, tòa nhà Lâm Lập cao vút, những ánh đèn nê ông đủ
màu sắc chiếu sáng cả tòa thành thị!
Trong một quán rượu sang trọng, ánh đèn nhức mắt, âm nhạc inh tai nhức óc, đám người chơi đùa điên cuồng!
“Phong, đừng uống nữa!” Trong phòng bao xa hoa, cách âm rất tốt với
không khí náo loạn bên ngoài! Tiêu Chính Nam nhìn Diệp Phong không ngừng uống rượu, đã thấy anh ta liền cướp lấy chai rượu trong tay anh ta,
một giây sau đã bị giật lại, anh ta thật sự không nghĩ ra, người bạn
thân của anh ta không phải mấy ngày sau sẽ đính hôn sao, sao còn ngồi
đay rầu rĩ chán nản ngồi đây uống rượu giải sầu như vậy?
“Đến đây....cậu cũng uống đi!”
“Mẹ nó, con mẹ cậu ấy, đừng có uống nữa!” Nhìn người đàn ông trước mặt,
Tiêu Chính Nam thật sự không thể nhịn được mà nói tục mấy câu, đoạt lấy
chai rượu từ trong tay bạn, lại thấy anh ta lấy một chai rượu khác trên
bàn tiếp tục uống!”
Anh ta thật sự hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn đành bất lực ngồi dựa vào ghế salon nhìn Diệp Phong.
“Tô Úy, nếu nói về lãnh tình....thì không ai đuổi kịp Tô Úy đâu! Ha
ha...” Diệp Phong uống đến mơ mơ màng mang nhỏ giọng kể tội, trên mặt
không còn vẻ lành lạnh tuẫn nhã như bình thường, mà chỉ sót lại sự bi
thương! Anh ta khép mắt dựa người vào ghế sofa, nhìn rất cô đơn!
“Cái gì? Tô Úy......” Mặc dù anh ta nói rất nhỏ nhưng Tiêu Chính Phong
vẫn có thể nghe được, anh ta có chút khiếp sợ nhìn bạn tốt! Đây là
chuyện gì vậy? Hóa ra cậu ta vì Tô Úy mới biến thành bộ dạng này, anh ta thật không biết có nên nói đáng đời cậu hay không? Ban đầu người phụ nữ kia ở bên cạnh cậu ta, cậu ta lại đối xử với người ta lạnh nhạt như
vậy, bây giờ người ta cũng rời đi, còn nhận lời cầu hôn của người đàn
ông khác, sao bây giờ còn thế này chứ? Nghĩ đến người cậu hôn với Tô Úy, anh ta chỉ đành bất lực lắc đầu! Đấy là người không thể nói động là
động được đâu!
Huống chi với tính tình của Tô Úy, kể cả bây giờ cô ấy có một thân một
mình cũng không thể quay lại bên cạnh cậu ấy, người phụ nữ kia không
phải rất kiêu ngạo sao? Nếu không tại sao khi Doãn San San vừa về nước
cô ấy đã nghỉ việc ở Khải Phong rồi?
Còn nữa, không phải mấy ngày nữa cậu ấy sẽ đính hôn sao, bây giờ cậu ấy bày ra bộ dạng này là muốn cho ai nhìn?
Hết cách rồi, nếu cậu ấy muốn uống....thì cứ để cậu ấy uống cho đã đi! Hi vọng ngày mai cậu ấy sẽ trở về như bình thường.
Trong phòng ngủ của một biệt thự sang trọng, xung quanh chỉ là một
khoảng tối đen! Trên ghế salon loáng thoáng một bóng người, đôi mắt đen
trong bóng tối phát ra ánh sáng khát máu, hắn nhẹ lắc thứ chất lỏng màu
đỏ trong ly sau đó ngửa cổ uống một hơi cạn sạch!
Cửa phòng chợt bị đẩy ra, một bóng dáng cao gầy men theo ánh sáng lờ mờ
phát ra từ cửa sổ đi vào, có lẽ đã rất quen với cách bài trí trong phòng nên rất dễ dàng để cô có thể đến ghế sofa, chăm chú nhìn người đàn ông
nằm trên ghế, đôi mắt trong bóng tối lóe sáng mà trong suốt!
Đột nhiên eo của cô bị giữ chặt, ngay sau đó bị kéo xuống ghế sofa, gắt
gao dán chặt vào lồng ngực rộng rãi! Mùi hương nam tính quen thuộc
thoang thoảng mùi rượu khiến tim cô không khỏi đập rộn lên, ngay cả
khuôn mặt lạnh lùng cũng thoáng đỏ ửng! Cảm thấy cần cổ mình không ngừng bị hôn lên, thân thể cô cứng ngắc! Bởi vì cô biết tất nhiên lúc này cô
chỉ là thế thân của một người phụ nữ khác, quả nhiên bên tai vang lên
giọng nói êm tai, “Úy Úy!”, ngay sau đó cô cảm thấy nụ hôn bá đạo kia
rời khỏi người mình, cô chỉ cảm thấy sự nhục nhã!
Cô chỉ là thế thân của một người phụ nữ khác! Cô hiểu rõ điều này!
Cô tự nói với mình không cần rơi nước mắt, lại phát hiện nước mắt không kìm được mà chảy xuống!
Ngay sau đó cô nhắm thật chặt hai mắt, mặc cho người đàn ông kia làm loạn trên người mình.
Nhắm mắt rồi lại chớp mắt, chỉ cảm thấy trên người chợt lạnh, ngay sau đó bị đè chặt phía dưới.
“Úy Úy, đừng khóc!”, Môi lưỡi người đàn ông không ngừng liếm đi những giọt nước mắt trên mặt cô, nhẹ nhàng nói với cô.
Nghe được giọng nói êm ái, trái tim cô trở nên hoàn toàn lạnh lẽo, đau đớn như bị ai xé rách.
Giản Diệp ơi Giản Diệp, mày còn hy vọng gì nữa! Tim của anh ấy không có chỗ cho mày, từ trước đến giờ đều không có!
Đôi tay vòng lên ôm cổ người đàn ông từ từ buông xuống, bàn tay nắm chặt, khóe miệng nhếch lên nụ cười mỉa mai.
Cảm thấy sự khác thường của cô, anh ta dừng lại một chút, rồi sau đó tiếp tục...
Đêm còn rất dài, chỉ là tâm không còn ở đây.
Cùng lúc đó, tô Úy đang ngồi dựa vào đầu giường, trên đầu gối còn để laptop nghiêm túc vẽ bản thiết kế!
Tiếng gõ cửa vang lên, Tô Úy ngẩng đầu rồi đặt máy tính xuống bàn, chân không đi ra mở cửa.
Giẫm chân lên tấm thảm len lông cừu mềm mại, lòng bàn chân hơi buồn liền vội vàng chạy ra mở cửa, Hạ Nam trong nháy mắt liền đi vào đóng cửa
lại.
“Sao lại là anh?”, Tô Úy trợn to mắt, nhìn người đàn ông trước mắt! Mới
vừa nghe được tiếng gõ cửa, cô còn khẳng định không phải là anh, bây giờ mới biết suy nghĩ ấy chẳng đúng gì cả!
“Vậy em cho là ai? Là anh họ gì gì đó của em sao? Hay là còn ai khác?”
Hạ Nam tiến lên ôm lấy eo cô không vui nói! “Sao không đeo dép đã chạy
ra rồi?”, Cúi đầu nhìn bàn chân nhỏ trắng nõn, bất đắc dĩ lắc đầu, nhẹ
nhàng ôm ngang cô lên, giọng nói cũng trở nên dịu dàng.
“Ai ai.....buông em ra!” Bị anh ôm vào trong ngực, Tô Úy cựa quậy, đôi tay cũng không tự giác vòng lấy ôm cổ anh
“Đừng có cử động, nếu còn làm gì nữa anh không cam đoan là mình còn có
tự chủ để không ăn hết đâu!”, Giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên bên tai khiến cô không dám lộn xộn, chỉ có thể hung hăng nhìn anh chằm
chằm!
Hạ Năm đặt Tô Úy lên giường, kéo chăn lên cho cô, còn mình thì đứng bên giường cởi áo khoác.
“Này này, anh đang làm gì đấy?”, nhìn người đàn ông đang cởi áo, cô che kín chăn ngồi dậy cảnh giác nhìn anh.
“Em nhìn mà không biết sao, đương nhiên là đi ngủ!”
“NHưng không phải mẹ đã chuẩn bị một phòng riêng cho anh rồi sao?”
“Em yên tâm, anh cái gì cũng không làm, chỉ thuần khiết ngủ thôi!”, Nói
xong liền kéo chăn xuống, đưa tay ôm cô vào trong ngực nằm trên giường
lớn.
Hạ Nam nhìn Tô Úy trong ngực mình đang vội vã khẩn trương thì cười khẽ,
rồi nhẹ đặt một nụ hôn trên trán cô rồi nhắm mắt lại ngủ.
Một lát sau, tiếng hít thở đều đặn đã vang lên.
Tô Úy ngước mắt lên nhìn khuôn mặt anh, không khỏi cười cười, cảm thấy
ngực mình cũng bị cái gì lấp đầy, ngay sau đó cũng rơi vào giấc ngủ.
Có lẽ cô không biết, tối nay, ở thành phố A có hai người đang vì cô mà mất ngủ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...