Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi

Ánh mắt Hạ Nam lạnh lùng xuyên qua đám người nhìn bóng dáng đang chậm rãi bước vào, anh có thể cảm thấy rõ ánh mắt của người đàn ông kia vẫn luôn chăm chú nhìn người phụ nữ bên cạnh anh, không thể nghi ngờ anh đang nhìn thấy Sở Khiếu Nhiên trong hình, nhưng không phải nói anh ta không còn sao? Vậy bây giờ chuyện gì đang xảy ra? Chẳng lẽ là cải tử hoàn sinh? (Chết đi sống lại!)

Không biết vì sao người kia càng đến gần, trong lòng anh càng cảm thấy lo lắng! Quay lại nhìn người phụ nữ bên cạnh, thấy nét mặt cô không ngừng thay đổi, từ kinh ngạc, hưng phấn, rồi đến thả lỏng, vui sướng, anh nhìn không sót một thứ gì!

Theo bản năng anh giữ tay phải của cô lại, cố gắng tăng thêm sức lực! Anh cảm thấy bản thân mình chưa bao giờ rối loạn và lo lắng như lúc này!

Sức lực trên cánh tay khiến Tô Úy hoàn hồn, cô quay đầu nhìn gương mặt tuấn tú quen thuộc mà xa lạ, vẫn là gương mặt tuấn tú cùng sự yêu thương dịu dàng quen thuộc, nhưng trên khuôn mặt ấy lại xuất hiện sự phiền não và lo lắng mà cô chưa từng nhìn thấy.

Thấy anh đang lo lắng, Tô Úy nhẹ đặt bàn tay trái lên bàn tay đang nắm chặt lấy tay cô, như muốn trấn an sự rối bời trong anh!

Hạ Nam vẫn nhìn cô chăm chú, sự bất an kia vẫn không giảm bớt chút nào, đôi mắt đen kia thoáng qua những cảm xúc xa lạ cô không thể hiểu!

Tô Úy nhìn anh, giờ phút này cô không biết phải giải thích như thế nào, cô muốn nói cho anh biết, cô muốn nói cô đồng ý, cô đồng ý gả cho anh, nhưng lời nói ra lị nghẹn đứng trong cổ họng.

Thấy anh đang nhìn thẳng về phía sau lưng mình, cô quay đầu lại thì thấy người đàn ông vừa mới bước vào đã đứng phía sau mình từ lúc nào!

... ...... ...... ....

Khách mời bên dưới kinh ngạc nhìn một cảnh trên khán đài, đây là tình trạng gì? MỌi người xì xào bàn tán, nhìn người đàn ông vừa mới xuất hiện càng thêm khiếp sợ! Hai người này.... ......

Diệp Phong đứng trong góc kinh ngạc nhìn khuôn mặt người đàn ông vừa đến, trong nháy mắt liền hiểu rõ! Khóe miệng nhếch lên đường cong giễu cợt, vừa như cười nhạo người khác cũng tựa như đang cười nhạo chính mình, hóa ra là vậy!

Lạc Phàm, Tần Kiệt và Hoa Vi Thần nhìn lên tình trạng đột phát trên đài cũng không bình tĩnh được nữa, một buổi cầu hôn sao bây giờ lại biến thành như vậy? Tần Kiệt và Hoa VI Thần cùng mọi người đồng loạt quay sang nhìn Diệp Phong.

Dĩ nhiên Lạc Phàm biết người đàn ông kia là ai! Khi nghe tin anh ta đã chết anh cũng đã kinh ngạc rất lâu, nhưng tình trạng bây giờ không phải quá quỉ dị sao? Cải tử hoàn sinh?

Mà Mộ Thân Huyễn vẫn đứng trong góc, ánh mắt bí ẩn nhìn về tình trạng đang diễn ra, trên mặt hiện lên suy nghĩ sâu sa.

... ...... ......


Như cảm nhận được ánh mắt dưới đài, Tô Úy quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh, khả ái trừng to mắt với anh!

Hạ Nam nhìn vẻ mặt của cô, bất đắc dĩ thở dài, ôm cô đi xuống dưới, khi đi ngang qua người đàn ông kia, nhẹ nhàng nói một câu, “Hai người xuống dưới rồi nói chuyện!”, Âm thanh tuy nhỏ nhưng đủ để anh ta nghe thấy!

KHông biết có phải là ảo giác của anh hay không mà anh cứ có cảm giác ánh mắt người đối diện rất không tốt, nếu anh nhớ không lầm, thì đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt!

Trong khoảng sân tao nhã bên ngoài hội trường.

Tô Úy an tĩnh đứng yên, vẻ kinh ngạc đã biến mất, giờ phút này chỉ có sự lạnh nhạt! LÚc này cô mới phát hiện, khi đối mặt với người đàn ông này cô đã không biết nên phải nói gì? Cảm kích, phiền muộn, hưng phấn, hay là an tâm và buông lỏng? NHững thứ này đều không phải là suy nghĩ của cô lúc này.

Trong đầu cô không ngừng hiện lên những hình ảnh trước đây, khiến cô không tự chủ mà nở nụ cười, cười đến khuynh thành (*) (Ý nói là rất xinh đẹp!)

Sở Khiếu Nhiên đứng bên cạnh cô cũng không lên tiếng, chỉ là ánh mắt sáng quắc nhìn cô! Trong lòng anh ta hiểu rõ, cô lúc này không còn là cô gái nhỏ thích làm nũng trong ngực anh năm đó nữa!

Thời gian hơn ba năm, người thay đổi là anh ta, mà cô cũng thay đổi! Bên cạnh cô lúc này đã có người đàn ông khác, thay thế vị trí mà anh đã từng ngồi!

“Úy Úy, những năm nay em có sống tốt không?” Trầm mặc thật lâu, anh ta không nhịn được lên tiếng! Cho dù anh đã sớm biết đáp án, nhưng vẫn hi vọng được nghe cô nói ra.

“Ừm!”, Tô Úy nghe lời của anh ta, quay đầu nhìn lại người đàn ông đã từng chiếm một vị trí rất quan trọng trong lòng mình, “Anh Khiếu Nhiên, anh đã về!”, Cô cười bình thản, giọng nói nhàn nhạt vang lên, du dương đến khác thường!

“Ừ, anh đã về!”

“Em.....cám ơn!” Dù có như thế nào cô cũng nên nối với anh một tiếng cám ơn.

... ...... ....

Trong góc hội trườn, trải qua một đoạn nhạc đệm vừa rồi, mọi người đều chú ý đến chỗ Hạ Nam đang đứng, chỉ thấy anh vẫn đang bình tĩnh đứng đó.

“Sao có thể như vậy chứ? Anh ta không phải là....” Lạc Phàm không hiểu hỏi.


“Tớ cũng không biết! Tớ đã tra lai lịch của anh ta, không hiểu sao cứ có cảm giác anh ta không hề đơn giản!” Hạ Nam trầm tư nói.

“Vậy bây giờ phải làm sao đây? Chuyện cầu hôn lúc này của cậu phải làm sao đây?”

“Bây giờ còn có thể thế nào được chứ, cứ như vậy đi! Chuyện này cứ đợi đến khi nào thích hợp rồi nói!”, khi nói câu này anh cũng rất khó chịu.

“Cô ấy về rồi kìa!” Lạc Phàm đang muốn nói gì thì đột nhiên thấy Tô Úy quay lại, thấp giọng nói xong, sau đó còn rất tự giác đi ra chỗ khác!

Hạ Nam thấy cô đến gần, khóe miệng không tự chủ mà nhếch lên!

“Nói chuyện xong rồi sao?” Tô Úy vừa mởi đến bên cạnh Hạ Nam đã bị anh ôm vào ngực, giọng nói êm ái vang lên trên đỉnh đầu cô.

Tô Úy nhẹ nhàng đáp lời, cả khuôn mặt vùi vào ngực anh, vòng tay ôm chặt lấy hông anh!

Ngửi thấy mùi nước hoa xen lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt khiến cô cảm thấy rất quen thuộc, cô không khỏi hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh, cô lên tiếng, “Em đồng ý!”, trong giọng nói còn mang theo sự làm nũng không dễ phát giác.

“À?” Anh nghe lời nói không đầu không cuối của cô, ngây ngẩn cả người mấy giây, sau đó mới kịp phản ứng lại, “Em nói thật?”

“Giả!”

“Anh mặc kệ, dù sao em cũng đã nói đồng ý thì không thể thay đổi!”, Nói xong liền lấy hộp trang sức trong áo khoác ngoài ra!

“Bảo bối, em nguyện ý gả cho anh sao?” Lấy chiếc nhẫn bảo thạch ra, vẻ mặt thành thật nhìn người phụ nữ trước mặt.

“Em đồng ý!”, Vừa mới nói xong, chiếc nhẫn bảo thạch đã được đeo vào ngón áp út của cô.


“Bắt đầu từ hôm nay em là của anh!” Nói xong liền ôm chặt cô vào trong ngực mình!

Mặc dù bọn họ đứng trong góc khuất nhưng Quý Thiên Nhu vẫn luôn chú ý đến hai người đã thấy rõ, cô ta nắm chặt tay, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên sự phẫn hận và không cam tâm!

“Em muốn đi toilet!”, Tô Úy lùi lại đưa áo khoác ngoài cho anh!

“Anh đi cùng em!”, Hạ Nam cười cười nói với cô.

“Không cần, em không phải trẻ con đâu!”

Nhìn bóng lưng cô rời đi, anh khẽ cười! Chợt có một ánh mắt nhìn anh chăm chú khiến anh thu lại nụ cười trên môi, cái nhìn này quá mức âm trầm sắc bén, càng khiến anh chắc chắn suy nghĩ của mình, người đàn ông này tuyệt đối không đơn giản!

... ...... ...

NhÌn tấm biển “Đang sửa chữa” ngoài toilet, cô bực mình bĩu môi, đi lên tầng hai.

Chỉ là cô không phát hiện ra, khi cô vừa đi không lâu, toilet bỗng nhiên xuất hiện một bóng người, người đó nhìn cô rời đi, lạnh lùng cười một tiếng sau đó đem tấm biển đi!

Khi Tô Úy đính ra khỏi toilet chợt phát hiện hình như cửa bên ngoài đã bị ai khóa mất, cô dùng sức kéo cửa hi vọng có thể mở ra...

Cô dần bình tĩnh lại, liếc nhìn quần áo mới phát hiện cô mình đã để quên túi xách trên xe.

Đột nhiên cô nghe thấy bước chân bên ngoài, đáy mắt sáng lên!

“Có ai bên ngoài không? Có thể mở giúp tôi cánh cửa này không?”

... ...

Chỉ là cô hỏi liên tiếp mấy lần cũng không có ai đáp lại, Tô Úy không khỏi nghi ngờ có phải mình đã nghe lầm rồi không? Vậy cô phải làm sao bât giờ, điện thoại không mang nên không thể gọi cho Hạ Nam được! Vậy chỉ đành ngồi ở đây chờ đến khi có người đến thôi, mong là mau có người lên đây! Toilet tầng một không thể dùng thì mọi người nhất định sẽ lên tầng hai!

Chỉ là cô không biết toilet tầng một vẫn có thể sử dụng, toilet mà cô đang đứng rất ít người vào, hơn nữa tấm biển “Đang sửa chữa” là có người bày trò để hại cô mà thôi!

“A.. là ai?”, Đột nhiên cô bị người trong toilet dội một chậu nước lên người, toàn thân ướt sũng nước là nước, thời tiết hiện tại rất lạnh lẽo, lại thêm bị dính nước lạnh nên cô cảm thấy rét đến thấu xương, cô ôm chặt lấy thân thể của mình đưng trong góc phòng không ngừng run rẩy!


Hiện tại Tô Úy có thể chắc chắn tiếng bước chân vừa rồi cô không hể nghe lầm, bởi bây giờ cô nghe thấy tiếng bước chân xa dần! Có lẽ bây giờ cô đang bị tính toán rồi, hiện tại chỉ hy vọng Hạ Nam có thể nhanh chóng tìm ra cô!

Tô Úy vừa rời khỏi Hạ Nam, đã có rất nhiều người bước đến rối rít mời rượu anh!

Bởi phép lịch sự anh cũng đành phải uống cùng họ, sau đó trò chuyện với họ một lúc, trong khi nói chuyện vẫn không liếc xung quanh để tìm cô.

Nhưng nhìn xung quanh một vòng vẫn không thấy Tô Úy đâu, anh nhíu mày nhìn đồng hồ đeo trên tay.

Gật đầu xin lỗi với mọi người xung quanh, Hạ Nam đi đến toilet.

Có chuyện gì vậy? Hơn hai mươi phút rồi mà vẫn không ra ngoài?

“Sao vậy?” Lạc Phàm thấy Hạ Nam cau mày đi vào toilet, anh liền chạy theo!

“CÔ ấy vào toilet hơn 20 phút rồi vẫn không ra ngoài! Tớ sợ cô ấy có chuyện gfi nên đi xem sao!”

Đến toilet nữ, hai người trực tiếp đẩy cửa bước vào.

Mấy người phụ nữ đang rửa tay bên trong thấy hai người đàn ông đột nhiên bước vào hốt hoảng hét lên!

“Thật xin lỗi, chúng tôi tìm người!” Lạc Phàm giải thích với mấy người phụ nữ đang đứng trước gương trang điểm.

Mấy người bên trong lúc này mới phát hiện hai người bước vào đều là mỹ nam, trong nháy maứt liền thay đổi thái độ, mê luyến nhìn hai người bọn họ!

Mở tất cả cánh cửa bên trong cũng không tìm thấy Tô Úy, trong lòng hai người đều có chung dự cảm bất an!

Trong phòng giám sát, Hạ Nam nhìn hình ảnh trước mắt, cau mày chạy lên toilet trên tầng hai! Một cước đá văng tấm biển “Đang sửa chữa”, đẩy cửa bước vào, vừa vào trong anh đã nghe thấy âm thanh rất nhỏ vang lên, anh bước nhanh đến căn phòng cuối cùng, nhìn dòng nước chậm rãi chảy ra từ bên trong, anh run rẩy đẩy cửa ra thì thấy người phụ nữ của mình đang co ro ngồi trong góc không ngừng run rẩy, ngồi xổm xuống ôm chặt lấy cô, cảm thấy cơ thể lạnh lẽo trong lòng anh ôm chặt cô hơn!

“Em lạnh.... ...”, Người phụ nữ trong lòng không ngừng lẩm bẩm, thân thể run rẩy tiến sâu vào trong lòng anh, vòng tay ôm chặt lấy cơ thể ấm áp có thể cho cô độ ấm!

“Đáng chết!” Hạ Nam ôm cô đi cửa sau của hội trường, ngồi vào ghế sau xe đã mở sẵn.

Mấy giây sau chiếc xe phóng vụt đến bệnh viện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui