Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi

Trong hội trường tràn ngập ánh đèn, tất cả mọi người đều tập trung nhìn đôi tình nhân vừa bước vào, xung quanh im lặng không một âm thanh, giống như giờ phút này chỉ cần một tiếng động cũng là không tôn trọng họ, mọi người tự giác đứng dạt sang hai bên nhường lại lối đi cho hai người.

Tô Úy nhàn nhạt liếc qua hội trường, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo ý cười bình thản, chỉ là bàn tay đang khoác tay Hạ Nam có chút căng thẳng mà níu chặt thêm!

Hạ Nam biết côđang lo lắng, anh cúi xuống gần tai côêm ái nói, “Không sợ, có anh ởđây!”

Nghe được lời của anh, TôÚy nhẹ gật đầu! Hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh cho mình!

Hạ Nam nhàn nhạt liếc chỗ Hạ Vĩ Hào đang đứng, nhìn thấy ba người khác thì ánh mắt trở nên lạnh lẽo, ngay cả không khí xung quanh cũng dần lạnh theo!

Anh cười lạnh một tiếng, rồi đưa cô đến chỗ bọn Lạc Phàm!

Tô Úy quay đầu nhìn gò má của anh, hơi cau mày!

Như nhận thấy sự khác thường của Tô Úy, Hạ Nam quay lại dịu dàng nhìn cô, khóe môi khẽ nâng lên một nụ cười, nhè nhẹ vuốt mi tâm của cô.

Cảm nhận được ánh mắt từ xung quanh, Tô Úy ngượng đến đỏ cả mặt, nắm chặt bàn tay đang làm loạn của anh!

Hạ Nam nhìn thấy gò má đỏ bừng của cô, khẽ cười một tiếng.

“Nam, hai người đến rồi!" Lạc Phàm nói xong, còn mập mờ đảo qua hai người, sau đó quay sang khẽ nhíu mày với Hạ Nam!

"Ừm!" Hạ Nam nhàn nhạt gật đầu một cái, sau đó quay ra nói với Tô Úy, "Em ở đây với bọn họ một chút, anh với Phàm có việc gấp, một lúc nữa sẽ đến tìm em!" Nếu là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh này, ba người kia nhất định sẽ phải mở to mắt vì ngạc nhiên, nhưng vì đã nhìn thấy quá nhiều nên cũng không có cảm giác gì lắm!

Tô Úy khẽ gật đầu một cái rồi buông tay anh ra!

Sau khi Hạ Nam và Lạc Phàm đi, Tô Úy ở lại trò chuyện với Tần Kiệt và Hoa Vi Thần.

Hạ Vĩ Hào đứng tại chỗ nhìn con trai mình đi cùng cô gái kia thì mặt trầm xuống, quay sang nhìn Qúy Thiên Nhu.


Chỉ thấy cô ta vẫn tươi cười, cũng không có gì khác thường mới thu lại ánh mắt.

Bọn họ vừa mới thu lại tầm mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Qúy Thiên Nhu bởi vì phẫn hận và ghen tị mà thay đổi sắc mặt, dưới ánh đèn rực rỡ mà trở nên hung tợn vặn vẹo, nhưng chỉ trong nháy mắt liền biến mất.

Bên ngoài hội trường, dưới ánh đèn mờ, hai bóng dáng cao lớn đứng trong góc có chút mờ ảo, nhưng vẫn không mất đi sự tuấn mỹ!

"Có phát hiện ra thêm gì mới không?" Giọng nói trầm thấp vang lên có chút lạnh lẽo, cũng có chút du dương.

"Người của chúng ta phát hiện bên cạnh Tô Úy đột nhiên xuất hiện vài nhóm người, hơn nữa mục đích đều không rõ!" Lạc Phàm thu lại vẻ bình thản trên mặt, trầm tư nhìn lên Hạ Nam trước mặt.

"Vài nhóm người?" Hạ Nam lẩm bẩm, đôi mắt đen dưới ánh đèn lờ mờ càng lộ vẻ thâm trầm, "Dù có thế nào cũng phải bảo vệ cô ấy thật tốt! Tối nay sau khi trở về, dùng hệ thông thông báo cho mấy người bảo vệ cô ấy cẩn thận một chút!"

"Ừm!" Lạc Phàm nhẹ gật đầu, ngay sau đó như nhớ ra cái gì, khóe miệng khẽ nhếch lên, "Ông cụ nhà cậu tối nay sợ rằng lại có động thái gì lớn rồi, cậu dự định thế nào đây?"

"Nước đến đất chặn, binh tới tướng chặn!" Khi nói câu này, đôi mắt thâm thúy hiện lên ý cười thản nhiên.

..................

Hạ Nam và Lạc Phàm một trước một sau ưu nhã tiến vào hội trường, chậm rãi đi đến trong góc, dọc theo đường đi gây nên không ít ồn ào.

Đi tới cạnh Tô Úy, Hạ Nam tự nhiên vòng tay ôm lấy eo nhỏ, khiến cô mất tự nhiên ho khan một tiếng, tránh sang một bên, hung hăng nhìn anh chằm chằm!

Hạ Nam không để ý nhún vai một cái, xiết chặt vòng tay đang ôm lấy eo cô.

"Hai người có cần phải ngọt ngào thế không? Đây là trước mặt công chúng đấy nhá!" Lạc Phàm lên tiếng nhạo báng, càng khiền Tô Úy đỏ bừng mặt vì xấu hổ, hung hăng nhéo bàn tay đang ôm chặt lấy cô.

Hạ Nam rên lên một tiếng rồi quay sang vô tội cười cười với cô.


Tô Úy nhìn anh đang cười với mình, mím mím môi, đang muốn mở miệng chợt nhìn thấy một người đang gây oanh động chỗ này, không khỏi có chút kinh ngạc chớp chớp mắt, đây không phải là người đàn ông mà cô vô tình gặp ở khách sạn Thịnh Thế sao?

Hạ Nam chú ý tới ánh mắt của cô, nhìn theo tầm mắt của cô thấy một người đàn ông trung niên tầm năm mươi tuổi, bộ âu phục được đặt may riêng càng tôn lên dáng người cao lớn, khuôn mặt anh tuấn lạnh bạc, chỉ cần giơ tay nhấc chân một cái cũng thể hiện tư thái ưu nhã! Nhìn ông ta rất quen, đúng rồi, hình như là Tổng giám đốc của công ty quốc tế M - Mộ Thần Huyễn!

Không biết có phải ảo giác hay không mà anh cảm thấy người đàn ông kia vừa nhìn đến chỗ bọn họ.

"Cậu có thấy ông ấy rất giống Mộ Thần Huyễn - Giám đốc công ty quốc tế M không?" Có người tinh mắt hỏi nhỏ người bên cạnh.

"Mộ Thần Huyễn?"

"Đúng vậy, nghe nói bữa tiệc xã giao kiểu này đều là do trợ lý của ông ấy đi thay, sao lần này lại tự mình tham gia?"

.............

Quốc tế M? Mộ Thần Huyễn.

Tô Úy nghe tiếng nghị luận của mọi người, nghi hoặc nhìn người đàn ông đang ôm mình, cô thật sự không biết quốc tế M là công ty thế nào, Mộ Thần Huyễn là ai? Chẳng lẽ cô thật sự lạc hậu rồi sao?

"Quốc tế M có tổng bộ ở NewYork, nhưng có hầu hết chỉ nhánh ở mọi thành phố trên Trung Quốc, hơn nữa mạng lưới ngành rất rộng nên ảnh hưởng tất nhiên là cũng rất lớn! Người đàn ông trung niên đó tên là Mộ Thần Huyễn, ông ta Tổng giám đốc công ty Quốc tế M, cũng là người sáng lập ra công ty đó! Bản thân Mộ Thần Huyễn chính là một truyền kì ở New York, dưới áp lực cạnh tranh lớn như vậy mà ông ta vẫn có thể tay trắng dựng nên một sự nghiệp lớn như vậy!" Hạ Nam nhìn thấy cô nghi hoặc, liền giải thích.

"Ồ! Ông ta như một vị thần vậy?"

"Thần hay không thì anh không biết, nhưng anh biết hai bên hắc đạo, bạch đạo cũng đều phải nhường ông ta mấy phần!"

"vậy đúng là một nhân vật truyền kì rồi, nhưng sao em lại cảm thấy ông ta cô đơn, tĩnh mịch như vậy?" Tô Uý nhìn người đàn ông đang chậm rãi bước vào hội trường, tự hỏi bản thân.


“Hạ tổng đừng khách sáo!”, Lần trước đến thành phố A, Mộ Thần Huyễn cũng coi như biết mặt ông ta! Nhưng bây giờ nhìn qua tài liệu trong tay, ông biết người trước mặt mình là chủ tịch tập đoàn Hạ thị, Hạ Vĩ Hào, “Nghe nói ngài có một người con trai, từng ở Mĩ một thời gian, hơn nữa cũng rất nổi tiếng ở phố Wall, có thể giới thiệu với tôi không?”

“Dĩ nhiên!”, nói xong liền dẫn ông đi đến chỗ Hạ Nam.

... ...... .........

“Mộ tổng, đây là con trai của tôi – Hạ Nam!” Hạ Vĩ Hào giới thiệu cho Mộ Thần Huyễn, lại phát hiện ông ta đang nhìn Tô Úy đứng cạnh Hạ Nam, ông ta không khỏi đánh giá cô gái trước mặt, vẻ mặt lạnh nhạt, trầm tính kín đáo! Chỉ là.... ......

Tô Úy cảm nhận được ánh mắt từ phía đối diện, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt lạnh bạc, anh tuấn thành thục! Cô nhàn nhàn cười với ông ta một tiếng.

Tô Úy nhìn bên cạnh còn một người nữa, cũng lễ phép cười chào hỏi!

Hạ Nam thấy ba mình nhìn Tô Úy chăm chú còn có thể hiểu, nhưng vị Tổng giám đốc của M Quốc tế cũng nhìn Tô Úy rất chăm chú khiến anh rất khó hiểu, đưa tay kéo cô ra sau mình!

Tô Úy nhìn anh khó hiểu, chỉ thấy anh cười nhẹ với cô, trên mặt không nhìn ra một điểm khác thường.

“Chào cậu, Hạ tổng!”, Nói xong liền đưa tay ra.

“Mộ tổng, ngài khỏe chứ?” Mặc dù có chút không vui khi ông ta nhìn Tô Úy như vậy, nhưng anh vẫn lịch sự chào hỏi, bắt tay người kia.

“Cô gái bên cạnh cậu khiến tôi nhớ đến một người bạn cũ, nên không tránh khỏi thất lễ, thật xin lỗi!” Mộ Thần Huyễn biết mình đã vô ý, khẽ gật đầu tỏ ý xin lỗi, “Đây là bạn gái của cậu sao?”

“Xin chào, tôi là Tô Úy!”, Tô Úy nghe thấy lời nói của Mộ Thần Huyễn, lễ phép mở miệng.

“Chào cô, cô Tô!”

... ...... ....

Đúng lúc này, người dẫn chương trình bắt đầu nói chuyện, “Xin cảm ơn tất cả các vị khách quý đã có mặt ngày hôm nay.... .........xin mời Hạ tổng lên phát biểu khai mạc buổi lễ!”

Tiếng nói vừa dứt, hội trường vang lên một tràng pháo tay, mọi người đều tập trung nhìn về Hạ Nam.

Hạ Nam cầm tay Tô Úy, Tô Úy cảm nhận được xúc cảm trên tay, không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn anh.


Hạ Nam thấy cô nhìn mình, cưng chiều cười cười, âm thanh trầm thấp khẽ vang bên tai cô như muốn dụ dỗ, “Đừng sợ, có anh ở đây!”, Nói xong liền dắt cô lên khán đài, tất cả mọi người đều tự giác tránh sang hai bên.

Chờ đến khi Tô Úy lấy lại tinh thần thì đã đứng trên khán đài, cô quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh thì thấy anh cũng đang nhìn mình

“Xin cảm ơn các vị khách quý đã có mặt ngày hôm nay để chung vui với tập đoàn chúng tôi, tôi hi vọng mọi người ở đây hôm nay sẽ làm chứng cho cho lời cầu hôn của tôi với cô gái bên cạnh này, hi vọng cô ấy có thể chấp nhận lời cầu hôn của tôi!”, Hạ Nam đứng trên khán đài, đôi mắt đen như mực dịu dàng nhìn Tô Úy, âm thanh trầm thấp từ tính dưới sự khuếch đại của micro mà vang khắp hộ trường.

Những lời này vừa nói ra, đã khiến xung quanh ồn ào bởi tiếng bàn tán nghị luận! Sắc mặt Hạ Vĩ Hào xấu đến cực điểm, khi con trai mình dắt tay Tô Úy lên khán đài ông nên hiểu ra mới phải, nhưng ông ta vẫn còn ôm hi vọng, hiện tại.... .....

Mộ Thần Huyễn ưu nhã đứng trong góc phòng, đôi mắt lạnh bạc chăm chú nhìn chuyện đang diễn ra trên kia, gương mặt anh tuấn có chút rối rắm, bây giờ ông ta có thể làm gì đây, mặc cho chuyện này tiếp tục diễn ra, hay đứng ra ngăn cản? Nhưng ông ta lấy thân phận gì để có thể ngăn cản đây? Nghĩ tới đây lông mày liền cau lại!

“Như thế nào, không tệ chứ?”. Nhìn hai người trên sân khấu, Lạc Phàm nhíu mày nói với hai người kia.

Hai người còn lại im lặng nhún vai.

Quý Thiên Nhu nhìn hai người kia, sắc mặt tái nhợt, cắn môi, bàn tay nắm chặt thành quyền! Sao có thể như vậy? Không phải nói muốn công bố tin tức cô ta và anh Nam sẽ đính hôn sao? Sao có thể biến thành như vậy?

Tô Úy còn kinh ngạc hơn, đứng im tại chỗ, nhìn gương mặt tuấn tú kia. Anh ấy nói muốn cầu hôn? Nhưng anh ấy có nghĩ đến chuyện trước mặt nhiều người như vậy, nếu cô không đồng ý chẳng phải anh ấy sẽ mất hết thể diện sao? Hay anh ấy chắc chắn cô sẽ nhận lời?

Vậy cô sẽ nhận lời sao?

Người đàn ông trước mặt quỳ một chân xuống, trong tay cầm một hộp nhung tinh xảo, mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn bảo thạch được tinh tế khắc thành đóa mạn đà la, dưới ánh đèn điện chiếc nhẫn càng trở nên chói mắt!

MỌi người thấy một màn này, đều ao ước ghen tị nhìn người phụ nữ trên khán đài! Dù sao đây cũng là người đàn ông được lòng biết bao phụ nữ, là hình tượng tiêu chuẩn trong suy nghĩ của biết bao cô gái ở đây!

“Bảo bối, lấy anh nhé!” Lời nói dịu dàng như một chất độc vang khắp cả hội trường, cũng làm biết bao người phụ nữ si mê!

Tô Úy nghe được âm thanh của anh, trong đầu trống rỗng! Cô có nên đồng ý không? Trong đầu cô thoáng qua một hình anh giúp cô hạ quyết tâm, hình như điều này cũng không có gì là không tốt!

“Em.... ....” Còn chưa nói hết câu, liền nghe thấy tiếng ồn ào từ bên ngoài cửa, cô tò mò nhìn sang thì cảnh tượng bên ngoài khiến cô sững sờ đứng im.

Nhìn ra sự khác thường của cô, Hạ Nam nhìn theo, chỉ liếc mắt một cái, anh liền nhận ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui