Cuối thu đã tới! Gió nhẹ thổi khắp không trung, lá bay xào xạc trong không gian yên tĩnh khiến khung cảnh vật trông thật thê lương!
Một bóng người to lớn chậm rãi ra khỏi bệnh viện, người đó đi trong vô định mà không có mục đích, giống như mộ cái xác không hồn, tâm can như đã tê liệt, không còn cảm giác lạnh lẽo đau khổ gì nữa.
Quần áo trên người đã xộc xệch nhuốm đầy máu, thoạt nhìn qua chật vật vô cùng, nhưng khí chất trên người không hề giảm đi chút nào.
Câu nói Tô Úy là em gái của tôi không ngừng vang vọng trong đầu Hạ Nam.
Lúc này Hạ Nam mới phát hiện, bây giờ anh đã đi vào lối cụt dù làm thế nào cũng không thể tìm thấy lỗi ra!
Lúc này anh thật sự không biết phải làm gì đây!
Trong thư phòng của căn biệt thự xa hoa phía tây thành phố A.
“Cái gì? Có một người phụ nữ cản đạn cho nó?” Người đàn ông đeo mặt nạ quay lưng lại với bàn làm việc rống to khi nghe tin tức được báo về, “Được rồi, trong thời gian này các cậu đừng có lộ diện! Chuyện còn lại ta sẽ xử lí!”
Nói xong không đợi bên kia mở miệng liền cúp điện thoại, tay xiết chặt điện thoại di động như muốn bóp nát nó! Dưới ánh đèn sáng rực, cặp mắt của Lưu Hải dưới lớp mặt nạ chứa đựng tia sáng khát máu, trên gương mặt ấy giờ đây chỉ tồn tại sự hận thù!
Đúng là định mệnh an bài, hai lần hắn đều trốn thoát! Nếu đã như vậy thì cứ tiếp tục đi......
Trời đã về khuya, trong một kho hàng tạp nham đã cũ, một bóng người mơ ảo gục ngã xuống đất, ngay sau đó là mấy bóng người hốt hoảng rời đi.....
“Anh Khiếu Nhiên____” một bóng dáng nhỏ nhắn mềm mại mơ mơ hồ ngã xuống bên cạnh một bóng người, ôm lấy bóng dáng kia mà khóc nức nở.
Hình ảnh mờ nhạt xuất hiện thoáng qua trong đầu Tô Úy.
Tô Úy mở mắt, trước mắt là một khoảng không gian trắng xóa, thật lâu sau đôi mắt mới có chút cảm giác, ánh sáng đột ngột khiến cô hơi khó chịu khẽ nheo mắt!
“Úy Úy, em cảm thấy sao rồi?” Bên tai vang lên giọng nói quen thuộc!
“Anh? Sao em lại ở đây?” Vừa nói xong liền thấy cảm giác nhói đau đằng sau lưng.
“Úy Úy, em bị thương, nằm xuống đi!” Tô Minh Hiên nói xong rồi kéo chăn đắp lên người cô!
“Em đã ngủ bao lâu rồi?” Giọng nói của Tô Úy hơi khàn khàn, cô cảm thấy như mình đã trải qua một giấc một rất dài.
“Em đã ngủ ba ngày rồi!” Tô Minh Hiên dịu dàng nói xong, trong giọng nói không khỏi mang theo sự lo lắng và khẩn trương.
Khi Tô Úy thích ứng được ánh sáng xung quanh, cô mở đôi mắt trong suốt nhìn về phía anh trai, chỉ thấy khuôn mặt mệt mỏi của anh, trong đôi mắt hiện đầy tơ máu, cằm lún phún râu lo lắng nhìn mình!
“Đã để anh lo lắng rồi!” Tô Úy đau lòng nói, ánh mắt không dấu vết lướt qua căn phòng một lần sau đó thu lại tầm mắt.
“Úy Úy, có phải em đói bụng rồi không? Để anh đi hâm lại cháo cho em!” Tô Minh Hiên Nói xong, chờ cô gật đầu rồi mới xoay người đi ra ngoài!
Tô Úy lẳng lặng nằm im, tay không cắm kim truyền vắt ngang trán, muốn nhớ đến thứ gì nhưng lại phát hiện trong đầu mình chỉ là một mảnh trống rỗng!
Ban đêm, trên tầng cao nhất trong một club xa hoa, ánh đèn xung quanh sáng đến chói mắt
Hạ Nam ngồi dưới ô che nắng, hai chân thon dài ưu nhã bắt chân, áo khoác ngoài màu đen bao lấy thân hình hoàn mỹ, gương mặt lạnh lùng lộ ra sự yêu nghiệt, con ngươi đen như mực sâu như hồ nước không đáy, khóe miệng nâng lên một đường cong, dưới ánh đèn lại càng thêm quỷ dị.
Chỉ thấy cách đó không xa, một bóng đen mạnh mẽ rắn rỏi dần dần đi đến
!
Hạ Nam đứng lên nhìn người đang tiến đến gần, hai người nhìn nhau chăm chú!
Cách nhau ở cự li năm mét, người kia mới dừng lại, ánh mắt ôn hòa nhìn Hạ Nam, khuôn mặt lịch sự tuấn tú từ từ trầm xuống!
Hai người cứ lẳng lặng đứng nhìn nhau như vậy, một bên là ánh mắt ấm áp như ánh mặt trời, một bên thì lạnh lùng đến tận xương tủy.
“Hạ Nam, hãy cách xa Úy Úy một chút!” Rất lâu sau, Tô Minh Hiên mới lên tiếng.
“Cậu đang ra lệnh cho tôi sao?” Hạ Nam nhìn người đàn ông lịch sự tuấn tú trước mặt, lạnh lùng mở miệng, trong giọng nói chỉ có sự khinh thường.
“Xem như tôi cầu xin cậu đi!” Tô Minh Hiên nói xong, trong giọng nói thể hiện rõ sự lo âu và khẩn trương!
“Nhưng nếu tôi nói là không thì sao?” Hạ Nam lạnh lùng nói xong, trong mắt lóe lên một tia sáng.
“Nếu như là vì chuyện của năm năm trước thì hãy nhắm vào tôi! Úy Úy vô tội, đừng lôi nó vào ân oán của chúng ta!” Trong giọng nói của Tô Minh Hiên còn mang theo sự cầu khẩn.
“Ha Ha!” Hạ Nam lạnh lùng cười, cơ hồ chỉ trong vài giây, tay phải của anh xuất hiện một khẩu súng lục màu đen, họng súng hướng ngay về phía Tô Minh Hiên.
Tô Minh Hiên nhìn động tác của anh, không lộ ra chút cảm xúc khác thường nào, giống như trong tay Hạ Nam không phải là một khẩu súng thật mà đơn thuần chỉ là một món đồ chơi!
“Chỉ cần cậu rời xa Úy Úy, dù cậu có giết chết tôi thì nhất định tôi sẽ không oán hận, dù chỉ là một câu!” Nói xong anh nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại! Nếu như vì chuyện của năm năm trước, thì anh tình nguyện chịu trách nhiệm, chỉ cần là vì sự an toàn Úy Úy! Chỉ cần cô bình yên là tốt rồi!
Hạ Nam nhìn Tô Minh Hiên trước mặt, không hề đánh trả một chút nào, gương mặt tuấn tú trở nên vặn vẹo!
Cậu cho rẳng tôi không dám nổ súng sao? Cậu cho rằng chuyện năm năm về trước tôi sẽ không đành lòng sao?
Ngay sau khi tiếng súng vang lên, một bóng người chậm rãi ngã xuống____
Tiếng vang vọng lại thật lâu trong không gian.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...