Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi

Lần trước khi cô đến “Dạ Oanh”, Hạ Vĩ Sâm chú của Hạ Nam đã đưa cho cô thẻ hội viên nên lần này cô quyết định sẽ đến đó!

Tô Úy và Trầm Kiệt Tư mỗi người tự lái xe của mình đi thẳng đến Dạ Oanh.

Hai người vừa bước vào quán ăn, liền có người đến đón tiếp.

“Xin chào Tô tiểu thư!” Quản lý nhà hàng đã gặp cô mấy lần nên dĩ nhiên cũng biết, ông có ấn tượng rất sâu sắc với cô gái này! Huống chi lần đầu tiên cô đến đây ăn cơm là được Hạ Nam ôm vào, cái dáng vẻ dịu dàng cưng chiều ấy đúng là hiếm thấy.

Tô Úy nhìn người quản lý trước mặt, lễ phép gật đầu một cái.

“Cô có muốn vào phòng riêng không ạ?” Quản lý hỏi cô, ánh mắt âm thầm quan sát người đàn ông dịu dàng đi bên cạnh, đáp lại ông chính là ánh mắt mê hoặc người đối diện! Người đàn ông kia không giống Hạ Nam lạnh lùng khiến người ta phải sợ hãi, anh ta có gương mặt tuấn tú, gương mặt lúc nào cũng mang nụ cười tự nhiên, cũng không vì bị ông quan sát mà trở nên tức giận, ngược lại còn gật đầu lịch sự chào ông! Nhưng trên người anh ta có một loại khí chất vô hình không thể nào tả được khiến người ta phải nể trọng!

Tô Úy đánh giá xung quanh, bây giờ trong đại sảnh vẫn còn trống mấy bàn, vậy thì ngồi ở đây đi! Nghĩ xong liền nói với quản lý, “Không cần, chúng tôi ăn ở đây là được rồi!”

“Được, mời qua bên này!” Nói xong liền dẫn bọn họ đến một bàn gần cửa sổ.


Trầm Kiệt Tư lịch sự kéo ghế ra cho Tô Úy, đứng bên cạnh làm tư thế mời, Tô Úy nhìn động tác của anh ta thì cười cười, sau đó ngồi xuống, sau khi nhìn thấy Tô Úy ngồi xong, Trầm Kiệt Tư mới bình thản kéo một chiếc ghế đối diện ngồi xuống!

Mà quản lý vẫn kiên nhẫn đứng bên cạnh, chờ hai người gọi món!

“Vậy anh chọn món đi!” Tô Úy nhìn thực đơn trong tay, rồi đem thực đơn cho người đàn ông dịu dàng trước mặt.

“Vậy ông thử giới thiệu vài món đi, Tô tiểu thư dị ứng với thịt bò nên trừ món đấy ra!” Trầm Kiệt Tư nhận thực đơn trong tay cô, liến nhìn qua, đem thực đơn đưa cho quan lý, nhàn nhạt nói, ánh mắt liếc nhìn xung quanh quán ăn.

“Nếu không như vậy đi! Tôi sẽ làm mấy món ăn “tủ” nổi tiếng trong quán cho hai người!” Quản lý chỉ vào mấy món ăn trong thực đơn, giới thiêu với hai người, nhìn người đàn ông kia gật đầu một cái, ông nhìn sang Tô Úy, thì thấy Tô Úy không nhìn ông mà ánh mắt đang chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, theo ánh mắt của cô nhìn ra ngoài thì thấy cậu Nam đang bước xuống từ chiếc Lamborrghini , ngay sau đó là một người phụ nữ rất xinh đẹp.

Tô Úy thu lại ánh mắt của mình gật đầu với quản lý! Khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ còn sự lạnh nhạt, khóe miệng nhếch lên một đường cong như có như không, khiến người ta không hiểu cô đang suy nghĩ điều gì! Chỉ là nếu như nhìn sâu vào trong đôi mắt cô, có thể thấy dưới đáy mắt là sự lạnh lùng và tức giận.

“Vậy được, xin chờ một chút!” Nói xong ông liền đi vào phòng bếp!

Hạ Nam vừa mới bước vào Dạ Oanh liền giật mình khi phát hiện bóng dáng xinh đẹp của bảo bối đang ngồi cạnh cửa sổ trong đại sảnh! Cô lúc này đang cúi đầu, mái tóc đen dài xõa nhẹ trên vai, bộ quần áo công sở màu đen bao quanh vóc người nhỏ nhắn mềm mại, có vẻ tùy ý mà thoải mái! Không thể không nói, tuy cô không phải là người phụ nữ đẹp nhất anh từng gặp nhưng là người phụ nữ khí chất nhất, từng cái nhấc tay cũng thể hiện phong thái ưu nhã! Người như vậy dù không hề làm gì, cũng thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh!

Khi nhìn đến người đàn ông đang ngồi đối diện cô, khuôn mặt lạnh lùng tuấn mĩ khẽ biến đổi, ngay sau đó đi đến chỗ hai người đang ngồi, hoàn toàn quên mất đi sau anh lúc này còn có một người phụ nữ khác!

Thiên Nhu đi phía sau Hạ Nam nhìn hướng anh đi đến , cũng tinh ý nhìn đến hai người đang ngồi cạnh cửa sổ!

Tô Úy cảm thấy có anh mắt đang khóa chặt lấy mình, hơn nữa chủ nhân của ánh mắt đó cũng càng ngày càng đến gần cô! Trên mặt cô vẫn tiếp tục giữ sự lạnh nhạt, nhưng ánh mắt khẽ động, nhịp tim dường như cũng đập không bình thường!

Trầm Kiệt Tư liếc nhìn người phụ nữ lạnh nhạt ưu nhã trước mắt, lạu nhìn người đàn ông đang đến gần hai người, cuối cùng cũng hiểu ra, trong lòng bỗng có một cảm giác khác lạ!

“Bảo bối, ăn cơm cùng Trầm Thiểu ở đây sao? Sao không gọi anh đến?” Lúc này, mọt âm thanh trầm ấm mà từ tính vang lên trên đầu Tô Ú! LÚc Tô Úy ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt đen như mực quen thuộc trong mắt lóe lên sự tức giận!


“Ai là bào bối của anh? Tổng giám đốc xin anh chú ý lời nói của mình một chút! “ Không biết vì sao mà cô cảm thấy rất tức giận, cứ như vậy gắt lên.

Người đàn ông trước mặt che lỗ tai của mình, sau đó nhẹ nhàng vuốt tóc cô, dịu dàng nói, “Bảo bối, đừng phá hỏng hình tượng của mình trước mặt người ngoài chứ!” lúc anh nói câu này, ánh mắt nhìn về phía Trầm Kiệt Tư mang theo sự khiêu khích cùng ra uy!

Trầm Kiệt Tư nhìn ánh mắt lạnh lùng khiêu khích của Hạ Nam, cảm thấy hơi buồn cười! Không ngờ người đàn ông này cũng có lúc ngây thơ như vậy!

Tô Úy nghe anh nói như vây, nhìn bốn phía xung quanh, quả nhiên phát hiện có rất nhiều người đang nhìn về phía bọn họ! Ảo não gãi tóc của mình rồi hung hăng trợn mắt nhìn anh một cái, sau đó lại khôi phục vẻ lạnh nhạt bình tĩnh như lúc trước, giống như người phụ nữ vừa rồi không phải là cô!

“Trầm Thiểu, đã lâu không gặp!” Nhìn người phụ nữ trước mặt đã trở về như cũ, ngay sau đó đưa tay ra bắt tay với Trầm Kiệt Tư.

“Nam thiếu, đã lâu không gặp!” Trầm Kiệt Tư cũng đưa tay ra bắt, chỉ ngeh thấy Hạ Nam nhàn nhạt nói, “Trầm thiếu, anh không để ý chúng ta ăn cơm cùng nhau chứ?”

Chỉ một giây sau đó, không đợi Trầm Kiệt Tư trả lời, Hạ Nam liền ngồi xuống chiếc ghế để bên cạnh Tô Úy.

Tô Úy đã sớm phát hiện đằng sau Hạ Nam còn có một người phụ nữ khác, mặc một chiếc váy trắng, trên cổ quấn một chiếc khăn quàng cổ màu hồng, dáng người trông rất mềm mại, mái tóc quăn dài buộc lên đơn giản, khuôn mặt tinh xảo mang nụ cười hoàn mỹ, chỉ là lúc này trông có vẻ hơi lúng túng, trong mắt mang sự uất ức, bộ dáng yếu đuối này khiến người khác nhìn thấy chỉ muốn ôm lấy vào lòng mà yêu thương bảo vệ, nhưng rõ ràng ba người đang ngồi kia không phải là một trong số những người ấy!

“Sao anh không mời bạn gái ngồi xuống?” Tô Úy nhíu mày, nói với Hạ Nam đang nhìn chằm chằm mình.


“Thiên Nhu, ngồi xuống đi!” Lúc này Hạ Nam mới nhớ ra người đi theo sau mình, nhàn nhạt nói quay lại nói.

Quý Thiên Nhu sau khi nghe lời của anh thì gật đầu, ngồi xuống đối diện Hạ Nam!

“Anh Nam không giới thiệu bạn bè của anh sao?”. Âm thanh mềm mại của Quý Thiên Nhu vang lên, ánh mắt có chút mê luyến nhìn Hạ Nam! Cô cũng thấy hai người bạn của Hạ Nam nhìn rất quen, đặc biệt là người phụ nữ lạnh lùng kia, từ khi anh Nam đi vào thì không rời mắt khỏi cô ấy.

“Tôi là Tô Úy!” Không đợi Hạ Nam mở miệng, Tô Úy liền bình thản giới thiệu tên mình!

“Tôi là Trầm Kiệt Tư!” Âm thanh từ tính của Trầm Kiệt Tư vang lên, ánh mắt tùy ý quan sát người phụ nữ mềm mại bên cạnh, trong mắt lóe lên một suy nghĩ sâu xa.

“Chào mọi người! Tôi là Quý Thiên Nhu!” Nói xong, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một nụ cười, lại nhìn về Hạ Nam thì phát hiện anh đang nhìn Tô Úy, khóe miệng khẽ nâng lên, ánh mắt dịu dàng và cưng chiều!

Mặc dù Quý Thiên Nhu vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, nhưng có thể dễ dàng nhận thấy nụ cười đó bây giờ đã trở nên cứng nhắc!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui