Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi

Sau khi tắm xong và sấy khô tóc, Tô Úy đang ngồi trước máy tính phác thảo bản thiết kế thì điện thoại để trước mặt đổ chuông, nhìn số điện thoại gọi đến liền bắt máy!

“Ngủ rồi sao?” Bên kia truyền đến âm thanh dịu dàng trầm thấp của anh trai.

“Còn chưa có, em đang vẽ bản thiết kế, một lúc nữa mới đi ngủ!!” Trong lúc đang nói chuyện, mắt cô liếc về phía màn hình máy tính có bản thiết kế sắp hoàn thành của mình, đó là một chiếc áo khoác dài đến đầu gối, màu vàng nhạt, pha thêm một chút trào lưu mới, nhìn qua tuy đơn giản nhưng phóng khoáng, lại phù hợp với xu hướng hiện đại!

“Úy Úy...”

“Vâng, có chuyện gì không ạ?”

“Không có gì, chỉ là đột nhiên muốn gọi điện thoại cho em thôi!”

“Ha ha!”


“Bên này anh còn đang bận, vậy cúp máy nhé, một lúc nữa phải đi ngủ sớm đấy”, Nói xong Tô Minh Hiên liền cúp điện thoại!

Đối mặt với cửa sổ to sát đất, Tô Minh Hiên ngồi trên ghế dựa xoay tròn làm bằng da thật, tay phải nâng trán, tay trái cầm tập tài liệu mà trợ lý vừa mang đến, thì ra Hạ Nam chính là Tổng giám đốc đứng sau công ty quảng cáo kia! Nếu như vậy, rõ ràng người mà Hạ Nam đang hướng tới chính là mình, nhưng rốt cuộc lí do là gì? Chẳng lẽ vì chuyện của năm năm trước đây? Nhưng chuyện đấy chính anh cũng không muốn nó xảy ra!

Mời các bạn sang web .. o ,r ,g đọc nhé

Theo tài liệu điều tra anh đang cầm, Hạ Nam và Úy Úy vào buổi tối mấy ngày trước bị tập kích ở thành phố C! Rốt cuộc là người nào đã làm chuyện này? Nghĩ đến đây lông mày của anh lại nhíu lại, trong con ngươi lóe lên một tia sáng tăm tối, gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ lo lắng.

Bên này Tô Úy sau khi cúp điện thoại, cảm thấy không có tâm trạng nào thiết kế tiếp nữa, liền xoay người đi ra ban công trong phòng ngủ.

Dạo gần đây, cô luôn bị một giấc mơ đeo bám, giấc mơ ấy khiến cô không dám ngủ, bởi vì chỉ cần nhắm mắt trong đầu cô lại xuất hiện những hình ảnh ngắn ngủi nhưng đáng sợ đó, loại hình đó như một thứ ảo giác đè nén khiến cô không tài nào thở nổi! Cho nên, trừ khi chịu không nổi, nếu không cô đều chờ đến khi gần một hai giờ đêm mới lên giường đi ngủ!

Cô ở ngôi nhà nhỏ này đã được ba năm, ngôi nhà được chia làm hai tầng, phía dưới là phòng bếp, bên ngoài là phòng khách thêm một cái toilet và một phòng đọc sách. Thật ra cô cũng không thích ở trong phòng đọc sách cho lắm, cho nên cả bàn làm việc cô cũng di chuyển lên phòng của mình! Bình thường sau khi vẽ xong bản thiết kế cảm thấy quá mệt mỏi liền trực tiếp nằm lên giường là ngủ luôn, không cần đi thêm vài bước nữa, rất bất tiện! Tô Minh Hiên không chỉ một lần hỏi cô sao lại đem bàn đọc sách vào phòng ngủ, mà mỗi lần cô đều trả lời như vậy!

Mà mỗi lúc như vậy, Tô Minh Hiên sẽ nói một câu: đúng là nha đầu lười biếng!

Mời các bạn sang web . đọc nhé

Dưới ánh đèn yếu ớt, Tô Úy mặc bộ đồ ngủ gấu nhỏ đáng yêu lẳng lặng ngồi trên chiếc ghế mây kê ngoài ban công, trên mặt cô mang vẻ bình thản, trầm tĩnh, cặp mắt kia lộ ra ánh sáng rực rỡ, đáy mắt hiện lên vẻ ưu thương và ủ dột, cảnh đem này khiến cho người ta cảm thấy có chút bi thương và thê lương! Trước mặt để một tách trà nóng, đang bốc lên từng làn khói trắng nghi ngút, chỉ chốc sau, hơi ấm đã bao quanh lấy thân cô, khiến quanh người cô dường như có một lớp khí mờ ảo mà uyển chuyển!

Tô Úy bị khí lạnh làm tỉnh giấc, cô mở mắt thì phát hiện mình đã ngủ thiếp đi trên chiếc ghế mây, đưa tay cầm tách trà trên bàn, thì trà nóng bây giờ đã trở nên lạnh ngắt! Đêm thu nên nhiệt độ đã hơi lạnh, mới vừa tỉnh ngủ cô cảm thấy toàn thân mình lạnh lẽo, đang muốn đứng dậy vào phòng ngủ, lại phát hiện chân của mình vì cuộn lại quá lâu mà tê cứng, đưa tay xoa xoa bắp đùi của mình, lại ngồi một lúc, mới đứng dậy lảo đảo đi vào phòng ngủ được.


Ngồi trước bàn đọc sách, lưu lại bản thiết kế rồi tắt máy tính, sau đó tắt đèn lên giường đi ngủ! Ban đêm rất yên tĩnh, cơ hồ không nghe thấy bất kì âm thanh gì, ánh trăng u ám lặng lẽ chiếu lên người con gái đang co mình trên chiếc giường đơn...

Sáng sớm hôm sau, Lăng Tuyết Nhi rời giường rửa mặt thì phát hiện dưới nhà không có ai! Cô nghĩ chẳng lẽ Tô Úy đã đi làm! Nghĩ tới đây, cô ưu nhã đi lên tầng, đứng trước phòng ngủ Tô Úy nhẹ nhàng gõ cửa, không ai lên tiếng! Nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa, cửa liền mở ra!

Cửa vừa mở đã nhìn thấy Tô Úy đang cuộn mình nằm trong chăn, bước đến gần giường, nhìn gương mặt đỏ ửng của Tô Úy, đưa tay sờ lên trán cô ấy thì thấy nóng bỏng, cô nhíu chặt lông mày!

“Tô Úy, tỉnh dậy đi...!” Vỗ nhẹ gương mặt của Tô Úy lại phát hiện cô ấy không có dấu hiệu tỉnh dậy! Tuyết Nhi sốt ruột, khuôn mặt gấp gấp, lo lắng và hốt hoảng! Cô đỡ Tô Úy dậy từ trên giường, ngồi xổm xuống cõng cô ấy trên lưng mình, có chút khó khăn chạy ra khỏi phòng ngủ!

Cô cõng Tô Úy từng bước từng bước đi xuống nhà, chỉ sợ người trên lưng bị té ngã! Đi đến chỗ bàn lấy chìa khóa xe, rồi nhanh chóng đi ra ngoài cửa!

Lam Lan -diendan

Bên ngoài phòng cấp cứu của bệnh viện.

Lăng Tuyết Nhi dựa người vào bên tường, đứng không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào cửa phòng cấp cứu, tay gắt gao nắm chặt lại! Sao có thể như vây? Tối hôm qua không phải vẫn tốt ư, sao đột nhiên lại sốt lên vậy?


“Tuyết Nhi, Úy Úy sao rồi?” Tề Phỉ vội vàng chạy tới nhìn thấy Lăng Tuyết Nhi đứng dựa vào tường gấp gáp hỏi. Cô nhận được điện thoại của Tuyết Nhi nói Tô Úy phải nhập viện, đang ăn sáng ở nhà liền lập tức lái xe tới.

“Còn chưa biết, bác sĩ vẫn ở bên trong!” Lấy lại tinh thần, Lăng Tuyết Nhi cúi đầu nói, trong giọng nói còn mang theo sự run rẩy nhè nhẹ! “Sao có thể như vậy? Tối qua còn rất khỏe mà...”

Phòng cấp cứu mở cửa, bác sĩ đi ra!

“Ai là người nhà bệnh nhân?” Nghe được giọng nói của bác sĩ, hai người nhanh chóng tới trước mặt nắm chặt tay áo của bác sĩ nói, “Chúng tôi là bạn của cô ấy, cô ấy sao rồi?”

“Bệnh nhân chỉ là nóng sốt thôi, hiện tại đã không có gì đáng ngại, chỉ là cơ thể cô ấy có hơi suy yếu, sợ rằng phải nằm viện! Một chút nữa sẽ chuyển cô ấy đến phòng bệnh thường, các cô giúp cô ấy làm thủ tục nhập viện đi!” Nghe bác sĩ bảo không có gì đáng ngại, hai người liền thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói lời cảm ơn! Sau đó Tề Phỉ đi làm thủ tục nhập viện, Tuyết Nhi đi cùng Tô Úy về phòng bệnh.

Trong phòng bệnh, Tô Úy nằm an tĩnh trên giường bệnh, mái tóc đen dài óng mượt tùy ý xõa tung trên gối, đôi mắt nhắm chặt, hàng lông mi cong vút khẽ nheo lại, khuôn mặt vì sốt mà ửng đỏ, đôi môi tái nhợt, trên tay còn cắm kim chuyền dịch, nhìn cô suy yếu vô cùng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui