Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi

“Úy Úy, sao em lại ở đây?” Nhìn thấy Tô Úy, Lâm Nguyệt có chút ngoài ý muốn, dù sao cô ấy không phải nên ở thành phố A sao, sao lại xuất hiện ở đây?

“Chị dâu, em tới thành phố C công tác, đang cùng anh ăn cơm trưa, nếu chị rảnh thì cùng nhau ăn cơm đi!” Xuất hiện trước mặt là nữ nhân xinh đẹp, không phải là người khác mà là chị dâu cô rất ít gặp - Lâm Nguyệt, chị dâu là người dịu dàng phóng khoáng, khí chất cao quý, người phụ nữ như vậy nhất định là nàng công chúa bước ra từ trong truyện cổ tích rồi! Khi lần đầu tiên gặp Lâm Nguyệt cô đã có cảm giác này.

Tô Úy không biết có phải do ảo giác của mình hay không mà cô cảm giác chị dâu không thích cô. Cũng không phải chị dâu làm việc gì nhắm vào cô hoặc là làm mặt lạnh, nhưng có một cảm giác, khi nhìn cô ánh mắt của chị dâu rất lạ, nhưng lạ ở đâu thì không thể nói ra được. Cho tới tận bây giờ cô đều có cảm giác này!

Lâm Nguyệt nghe thấy Tô Minh Hiên cũng ở đây, mở miệng: “Được rồi, để chị ăn cơm cùng hai người!” Cô vốn chuẩn bị ăn cơm một mình ở đây, không ngờ bọn họ cũng đến!

“Anh xem em mang ai đến này!” Tô Úy giống như tìm thấy vật gì quý giá vui mừng nói, không chú ý đến khi Tô Minh Hiên nhìn người đứng sau cô thì nhíu nhẹ chân mày, phiền não trong mắt chợt lóe lên!

Tô Úy không có chú ý tới, không có nghĩa là Lâm Nguyệt cũng không chú ý tới, cô nhìn rõ biến hóa trên khuôn mặt anh, trong lòng cự kỳ khổ sở!

Sau khi ngồi xuống, Tô Úy còn gọi nhân viên phục vụ mang lên vài món ăn! Chỉ một lúc sau, thức ăn đã lên đến!

Vốn là Tô Úy còn muốn cùng hai người nói chuyện, nhưng lại thấy không khí giữa anh trai và chị dâu rất quái dị, chẳng lẽ hai người cãi nhau? Tô Úy nghĩ vậy liền trừng mắt liếc anh trai mình, có chuyện gì vậy, cho dù là cãi nhau thì không phải người đàn ông nên rộng lượng sao! Thật là, không có chút nào thương hoa tiếc ngọc!

Quả nhiên bị trừng mắt, Tô Minh Hiên thu lại vẻ mặt, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt!


Ban người an tĩnh ăn cơm, Tô Úy vừa rồi còn rất tích cực bây giờ cũng ngậm miệng lại, thỉnh thoảng lếc hai người trước mặt. không khí như vậy cũng quái dị quá đi! Sớm biết như vậy, cô cũng không nên…Chao ôi!

Hiện tại làm thế nào để cách xa không khí này đây? Nhìn bốn phía, đầu óc lưu chuyển nghĩ kế!

Bầu trời lâu rồi không trong sáng

Vẫn giữ mãi nụ cười của em.

Đã khóc rồi nhưng vẫn không thể chôn vùi tội lỗi của tôi

Cánh diều mắc kẹt trên bầu trời ảm đạm

Nỗi khát khao vẫn chờ đợi để cứu giúp

Tôi kéo lại dây diều, ôn lại sự dịu dàng mà em trao

Nỗi cô đơn đã bị cách ly sang một phía

Cười vào những lời hứa mà anh không dám thốt. . . .

Tiếng nhạc êm ái vang lên, Tô Úy còn đang đắm chìm trong mạch suy nghĩ của mình, tiếng chuông bông vang lên, cho đến khi Tô Minh Hiên gọi, cô mới hoảng hồn.

Tô Úy nghĩ trong lòng, cứu binh đến rồi! Liền cầm điện thoại ra hành lang nghe điện thoại.

Mấy phút sau, Tô Úy trở lại sau đó hướng bọn họ nói: “Anh, chị dâu, bây giờ em có việc phải đi trước! Hai người cứ từ từ ăn đi nha!”

Ánh mắt Tô Minh Hiên lóe lên, gật đầu với Tô Úy! Nhìn thấy anh gật đầu, lập tức cầm túi xách trên ghế, phất tay một cái, liền chạy như muốn bay ra ngoài!

Đứng ở ngoài cửa, cô vỗ vỗ ngực mình thở dài vài hơi, không khí vừa rồi đè nén chết cô rồi, cảm giác ấy khiến người ta hít thở cũng không thông!


Thật ra cú điện thoại lúc nãy là của hạ Nam gọi tới, báo cho cô biết, buổi trưa có bữa cơm xã giao không thể vè ăn cơm, để cô tự ăn cơm một mình! Thật là! Cứ coi cô như trẻ con, mặc dù nghĩ như vậy, nhưng trong lòng vẫn nổi lên một tia rung động!

Sau khi Tô Úy rời đi, để lại hai người vẫn ưu nhã ăn cơn trưa, là ăn đồ ăn Trung Quốc không phải là cơm tây nhưng không khí giữa họ rõ ràng rất đè nén!

Tô Minh Hiên thả đôi đũa trong tay ra, nhìn người phụ nữ ngồi đối diện một cái, liền rời đi ánh mắt! Sau đó gọi phục vụ tính tiền, cho đến khi thanh toán xong, anh cũng không nhìn cô một cái, nói với cô một câu!

Lam Nguyệt ngồi tại chỗ nhìn bóng lưng anh rời đi, khuôn mặt hiện lên vẻ bi thương, cắn thật chặt khóe môi, ngẩng đầu để tránh nước mắt chảy ra!

Tại sao? Tại sao phải làm như vậy?

Mà sau khi tô Úy rời đi, liền mở chiếc xe Maybach độc nhất vô nhìn trên thế giới kia đi dạo xung quanh! Xa xa cô nhìn thấy có một quảng trường bên kia đường, cô liền dừng xe lại! Đang chuẩn bị xuống xe, điện thoại trong túi vang lên!

Nhìn thấy số điện thoại, liền nhận.

“Sao vậy?”

“Em ra ngoài!” Nghe được anh nói, cô nghi ngờ, là có ý gì vậy? Khi cô đang nghi ngờ, bên kia truyền đến âm thanh trầm thấp dễ nghe: “Em bây giờ đang ở trung tâm thành phố!” Là câu khẳng định không phải câu nghi vấn.

“Đúng vậy! Làm sa anh biết?”


“Không phải anh cho người theo dõi tôi đấy chứ?” Đợi mấy giây sau, không nghe thấy âm thanh bên kia, Tô Úy mở miệng.

“Bảo bối, em đang đùa!” Bên kia truyền đến một hồi cười nhẹ!

“Ai là bảo bối của anh?”

“Không phải em thì là ai?”

“Tôi không phải!”

“Em nhìn trước mặt xem!”

“Ừm!” Mang theo nghi ngờ nhìn về phía trước xe, cách đó không xa, một bóng dáng cao lớn đập vào mắt cô, anh lúc này mặc một bộ quần áo đơn giản, đội mũ lưỡi trai, ánh mặt trời chiếu xuống trên người khiến anh càng thêm cảm giác thần bí!

Mở cửa xe, cầm điện thoại ra ngoài, đứng bên cạnh cửa xe, nhìn về người đàn ông cách đó không xa nhàn nhạt cười! Người đàn ông kia cũng thoáng cười, kinh ngạc đứng nhìn, cảm giác giống như trong ngày mùa đông lạnh giá được một tia ánh sáng ấm áp chiếu vào, phá vỡ sự yên lặng trong tâm lâu nay, để lại cho anh một mùi vị hạnh phúc đến ngọt ngào!

Người đàn ông đẹp trai sực tỉnh, từng bước từng bước đi đến chỗ cô, bước trên mặt đất, cũng từng bước từng bước chậm rãi đi vào trong lòng của cô!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui