Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi

“Chị tìm tôi có chuyện gì quan trọng sao?” Tô Úy nhìn người phụ nữ rõ ràng suy nghĩ đang không ở đây, nhàn nhạt hỏi.

“Không có gì? Chỉ là lâu không gặp nên muốn cùng em ôn lại chút chuyện thôi! Em gần đây sống thế nào?” Doãn San San nhìn vẻ mặt nhàn nhạt, muốn cố gắng nhìn ra chút gì, nhưng mấy phút trôi qua, cái gì cũng đều không nhìn thấy, đôi mắt dưới gọng kính đen chỉ là sự tĩnh lặng, hoàn toàn không hề có một tia cảm xúc dư thừa.”

“Rất tốt!” Hai chứ đơn giản từ trong miệng cô thoát ra, trong chốc lát liền không có đề tài để nói chuyện, Doãn San San ngồi đối diện có vẻ hơi xấu hổ.

“Thật xin lỗi, là chị không tốt, có lẽ chị không nên trở về thì tốt hơn!” Doãn San San nhẹ nhàng nói xong, trong mắt liền lóng lạnh lệ, nhìn bộ dạng điềm đạm đáng yêu đấy, người khác sẽ không đành lòng muốn an ủi cô!

Nhưng bây giờ là tình trạng gì: chỉ thấy vẻ mặt Tô Úy vẫn lạnh nhạt như cũ. Khóe miệng nhếch lên một đường cong nhỏ đến mức không ai phát hiện được, đôi mắt dưới gọng kính phẳng lặng như hồ nước, hoàn toàn là thái độ không quan tâm.

Trong lòng vẫn đang suy nghĩ là: là từ khi nào mình lại bắt đầu lạnh lùng như vậy đây? Nhìn vẻ mặt điềm đạm đáng yêu của người phụ nữ trước mặt, vẫn cảm thấy thờ ơ, thậm chí đến một câu an ủi cũng lười nói ra khỏi miệng?


Từ đầu đến cuối, Tô Úy không nói một câu, mặt lạnh nhìn người phụ nữ đối diện một mình diễn xuất.

“Tô tiểu thư, đây là đồ ăn của hai người!” Khi Doãn San San đang lúng túng không biết làm sao, quản lý nhà hàng đẩy xe thức ăn của cô đến, tự mình bày thức ăn trước mặt bọn họ.

Đúng lúc này, một nhân viên phục vụ chạy đến trước mặt quản lý nỏi nhỏ vài câu, chỉ thấy quản lý ngoắc ngoắc bảo hắn đi trước.

“Tô tiểu thư, chúng tôi đã đưa thức ăn đến văn phòng Hạ chủ tịch rồi, vì phong làm việc của tỏng giám đốc không lên được nên chúng tôi để dưới chỗ tiếp tân!” Quản lý cung kính nói với Tô Úy.

“Được, tôi biết rồi!” Quản ký nghe được im lặng đi xuống.

Tô Úy lấy điện thoại ra, tìm tên “Tổng giám đốc”gọi đi, bên kia truyền đến âm thanh.

“Ừ, có chuyện gì?”

“Tổng giám đốc, bữa ăn của anh tôi đã cho người đưa đến rồi, anh bảo trợ lý Hách xuống lấy đi!”

“Ừm! Vẫn còn ở bên ngoài sao?”


“Đúng, chờ một chút ăn cơm xong tôi sẽ về!” Người bên kia lại nói một câu rồ cúp máy.

Cất điện thoại, cũng không để ý đến ánh mắt đang nhìn mình, liền ưu nhã ăn cơm.

Tô Úy sau khi ăn xong, liếc mắt nhìn người phụ nữ đối diện, thấy cô ta cũng ăn xong rồi, đang nhìn mình. Cô mở miệng trước: “San San, bữa cơm này để tôi trả, coi như giúp chị đón gió tẩy trần đi! Tôi về trước đi làm!” Nói xong liền rút ra một xấp nguyên tờ 100 tệ bỏ lên bàn xoay người rời đi, cũng không quản người phụ nữ phía sau muốn nói gì.

Doãn San San nhìn Tô Úy bước nhanh rời đi, thái độ khác thường khó coi. Sao lại có thể như thế, 3 năm qua rốt cuộc đã có gì thay đổi?”

Tô Úy vừa mới ra khỏi nhà hàng đã liên đụng ngay phải một người, đó là loại cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc, dừng bước xoay người nhìn lại, phát hiện cách đó không xa người đàn ông kia cũng đứng lại nhìn mình, bốn mắt nhìn nhau, đối nghịch với ánh mắt phức tạp chỉ là một cặp mắt lạnh lùng dửng dưng, muốn nói gì đó nhưng không biết mở miệng thế nào. Thu lại tâm tình của mình, lần đầu tiên xoay người rời đi.

Một số người có một vài việc cho dù có tiếc đến đâu cũng muốn buông tay, bởi vì nếu đã không phải của mình thì dù có làm cách gì đi chăng nữa vẫn không thuộc về mình.


Diệp Phong đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng đang đi xa dần, vẻ mặt có chút trong tích tắc, là từ khi nào mà người kia bắt đầu xoay lưng trước đây? Mấy giây sau trở lại vẻ lạnh nhạt. Xoay người đi vào phòng ăn, nhìn thấy có một người phụ nữ ngồi bên cạnh cửa sổ đang mỉm cười với mình, hắn cũng mỉm cười đi tới.

“Sao vậy? Sao mắt lại đỏ thế kia?” Nhìn mắt của Doãn San san hơi hồng hồng, dịu dàng hỏi.

“Phong, anh nói xem có phải em không nên trở về hay không? Bây giờ nhất định Úy Úy đang rất hận em!”

“Đứa ngốc, đừng đoán mò!” Ngồi ở bên cạnh đem tay Doãn San San ôm vào trong ngực, Diệp Phong nói, trong mắt phảng phất sự dịu dàng.

“Nhưng nếu như em không trở lại, Úy Úy nhất định có thể sống cùng anh! Co ấy cùng anh sẽ trở thành một đôi hạnh phúc!” Doãn San San vừa nói vừa vuốt ve khuôn mặt của Diệp Phong: “Nhưng em yêu anh, em không thể bỏ anh được, cho nên em đã trở về!” Nước mắt theo gương mặt chảy xuống (Ọe, đồ đạo đức giả. Ta khinh. A pi >.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui