Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê

Editor: An Triệu
Cố Bắc Thần tiến vào phòng tổng thống, lúc này mới làm hắn nhíu mày nhớ lại, cũng không biết có phải là do trùng hợp hay không, Thẩm Sơ cũng đang ở trong căn phòng mà hai năm trước hắn đã cùng với một nữ nhân khác điên cuồng một đêm.
“Làm sao vậy?” Thẩm Sơ rót ly nước cho Cố Bắc Thần.
Cố Bắc Thần nhận lấy nhập một ngụm, không đáp hỏi lại: “Vì sao chưa về nhà?”
“Em nghĩ là nên gặp anh trước, cho nên…” Thẩm Sơ mỉm cười, đáy có một tia giảo hoạt, “Em nói cho bọn họ biết trước là mai em mới trở về.”
Con mắt chim ưng của Cố Bắc Thần chăm chú nhìn Thẩm Sơ, cuối cùng, khoé môi hiện ra một mạt cười nhỏ bé.
Thẩm Sơ tiến lên, tại người Cố Bắc Thần mà dựa sát vào,vòng qua cánh tay hắn, đầu dựa vào bờ vai của hắn, cố ý lờ đi cái dạ dày đang truyền đến một trận thống khổ, “Đêm nay anh không quay về có được không?”
Trong thanh âm của cô lộ ra một tia ái muội, “Sáng sớm mai tiện đường đưa em về nhà nhé.”
Khuôn mặt tuấn tú của Cố Bắc Thần lãnh đạm như vậy, “Em là đang cố ý câu dẫn anh?” Thanh âm của hắn nghe như có chút đùa vui lại có chút nghiêm túc, chỉ là con mắt như chim ưng thâm thuý nhìn Thẩm Sơ.
Thẩm Sơ cười khẽ, nâng lên ánh mắt sáng quắc nhìn Cố Bắc Thần, “Nếu như anh cho rằng đây là…” Cô cố ý dừng lại, nụ cười trên mặt càng sâu sắc thêm, “Kia chỉ có thể nói anh nhịn không được dụ hoặc của em!”
Đuôi mắt Cố Bắc Thần nhẹ chớp một cái, tà tứ lại lộ ra một tia dửng dưng, buông ly nước, “Sáng mai anh qua đây tiếp em.” Dứt lời, hắn đã buông đôi chân đang gác chéo lên nhau muốn đứng lên.
Khoé miệng Thẩm Sơ cười cười cay đắng, lại cũng chỉ trong nháy mắt liền che giấu sạch sẽ, “Nghe nói Thiếu Sâm hiện tại đang ở Lạc Thành?”
Cố Bắc Thần hơi nghiêng đầu, từ trên cao nhìn xuống Thẩm Sơ, con ngươi như chim ưng ở chỗ sâu nhất có một mạt phức tạp, “Đúng.”

Thẩm Sơ cười đến dửng dưng, “Có cơ hội thì cùng nhau ngồi nói chuyện một chút được không?” Dừng một chút, “Gọi Cẩn Tịch bọn họ cùng đi.”
“Được rồi.” Cố Bắc Thần dửng dưng trả lời, “Em đi nghỉ sớm một chút… Anh đi trước.”
“Em tiễn anh…” Thẩm Sơ đứng dậy, cùng Cố Bắc Thần đi ra ngoài.
Đột nhiên, Thẩm Sơ cảm thấy trong bụng một trận đau nhói, rất nhanh vịn ra một tầng mồ hôi mỏng… Cô bỗng nhiên cắn chặt răng, ngay lúc Cố Bắc Thần quay đầu lại nhìn cô một cái, cô đã phải nhẫn nhịn mà cười.
Tới cửa, Thẩm Sơ cầm lấy tay nắm cửa, nỗ lực ra vẻ như không có chuyện gì nhìn Cố Bắc Thần nói: “Em…” Bởi vì phải ẩn nhẫn chịu đựng cơn đau từ dạ dày truyền đến, cô âm thầm cắn răng, “Ngày mai em chờ anh đến.”
Cố Bắc Thần gật gật đầu, đang muốn rời đi, ánh mắt lại lướt qua bàn tay đang nắm lấy tay cầm… Chỉ là liếc mắt một cái, hắn đã sắc bén nhìn ra cô đang âm thầm chịu đựng, tay dùng lực nắm chặt tay cầm.
Vốn muốn rời đi nhưng chân lại dừng lại, mày kiếm của Cố Bắc Thần nhẹ giương, con mắt đen láy sắc bén nhìn Thẩm Sơ, “Đau dạ dày?” Mặc dù có chút nghi vấn, nhưng hiển nhiên, hắn đã khẳng định.
Thẩm Sơ nhẹ cười, có chút không đủ khí lực nói: “Anh… Còn hiểu em nhiều đến vậy…”
Khuôn mặt tuấn tú của Cố Bắc Thần lập tức chìm xuống, “Thẩm Sơ, em không thể tự chiếu cố tốt bản thân mình hay sao?” Trong giọng nói của hắn mang chút tức giận, “Anh đưa em đi bệnh viện.”
“Em chỉ cần nghỉ ngơi một chút liền… không có việc gì…” sắc mặt Thẩm Sơ đã bắt đầu tái nhợt, “Sáng mai anh… qua đây với em… là được!”
Sắc mặt Cố Bắc Thần đầy vẻ lo lắng, “Thẩm Sơ, em có biết dạ dày của mình đang không tốt không? Em có phải hay không hôm nay chưa ăn cơm chiều?”
Thẩm Sơ bởi vì ẩn nhẫn đau đớn, tay nắm lấy tay cầm càng lúc càng chặt, khóe miệng lại rất quật cường mà cười, “Em chỉ cần ăn chút gì đó… là được, anh đi đi.” Dứt lời, cô đã xoay người, đồng thời theo quán tính mà khép lại cánh cửa phòng.

Ngay lúc cánh cửa phòng khép lại, Cố Bắc Thần lại đẩy ra, hắn đi đến, liền nhìn thấy Thẩm Sơ đang còng lưng lại ôm bụng mình bên cạnh quầy bar nhỏ.
“Anh đưa em đi bệnh viện…” Cố Bắc Thần lãnh mặt lạnh lùng nói.
Thẩm Sơ cố gắng chống cự mà nhìn hắn một cái’ “Em không đi…”
Cố Bắc Thần nhíu mày, đối với Thẩm Sơ từ trước đến nay hễ sinh bệnh lại không chịu đi bệnh viện có chút tức giận…
Tiến lên một phen đem Thẩm Sơ ôm ngang lên. Cô cho là hắn muốn đưa cô đến bệnh viện, bàn tay nhỏ bé vô thức siết chặt quần áo của hắm mà khẩn cầu nói: “Không đi bệnh viện mà…”
Cố Bắc Thần trừng mắt chống lại ánh mắt đáng thương của Thẩm Sơ, cuối cùng lạnh lùng đem cô tới bên giường, “Anh đi làm cho em một ly trà gừng.” Hắn nói xong, đã xoay người rời đi.
Thẩm Sơ bởi vì dạ dày co giật mà không muốn nói chuyện, túy ý Cố Bắc Thần đi qua đi lại.
Bởi vì dạ dày của Thẩm Sơ đang rất đau nên trà gừng rất nhanh đã tới. Nếu đổi lại là thời gian trước đây mỗi lần đau dạ dày, chỉ cần Cố Bắc Thần có ở bên thì cô luôn được anh nấu một ly trà gừng làm ấm bụng
Uống xong ly trà gừng, trong bụng Thẩm Sơ rõ ràng cảm thấy dễ chịu rất nhiều, “Anh tự mình nấu?” Cô có chút nghi hoặc hỏi.
Cố Bắc Thần không trả lời, chỉ nhận lấy cái ly cô đưa qua.
Sắc mặt Thẩm Sơ còn có chút không tốt, khóe miệng lại cười, “Em rất nhớ hương vị này…” Cô đảo mắt, “Anh không biết, trong năm năm, mỗi lần đau dạ dày em lại đặc biệt nhớ đến lúc anh nấu trà gừng cho em.”

Cố Bắc Thần than nhẹ một tiếng, “Dạ dày không thoải mái, nghỉ ngơi sớm một chút, biết chưa?”
Thẩm Sơ ngước mắt nhìn Cố Bắc Thần, chỗ sâu nhất trong đáy mắt có chút khẩn cầu, nhưng lại quật cường cái gì cũng không nói.
Con mắt Cố Bắc Thần thâm thúy, cuối cùng âm thầm than nhẹ một tiếng, “Ngủ đi, đêm nay anh sẽ không đi đâu hết.”
Thẩm Sơ nghe được, khóe miệng mới tràn ra ý cười, cứ như vậy mà cười, tất cả đều tràn lên đáy mắt, đem khẩn cầu ở trong mắt biến mất.
Ngày hôm sau, bầu trời phía đông dần sáng lên, tin tức Cố Bắc Thần mang theo nữ nhân tới khách sạn Sofia, cả một đêm cũng chưa thấy rời đi lan truyền ở khắp nơi, trong nháy mắt trở thành đề tài nóng bỏng nhất Lạc Thành.
Cũng không biết tin tức làm thế nào mà lại lộ ra, nguyên bản ở vùng này cũng chỉ có một nhà truyền thông, trong nháy mắt từ đâu chạy tới rất nhiều nhà truyền thông từ bốn phương tám hướng đem khách sạn Sofia “bao vây”, tất cả bọn họ đều muốn chụp được ảnh của Cố Bắc Thần cùng nữ nhân kia!
Cố Bắc Thần vì điện thoại kêu mà giật mình tỉnh dậy, hắn hơi nhíu mày ngồi dậy, cầm di động lên tiếp chuyện, nghe thanh âm của người kia có chút uể oải sau khi rời giường, “Chuyện gì?”
Người ở trong điện thoại đem tình huống ở khách sạn lặp lại một lần nữa, làm Cố Bắc Thần không khói nhíu mày kiếm, “Chuyện phát sinh khi nào?”
“Cháu cũng vừa mới nhận được tin tức nên liền chạy đến… Chính là ở đây đang có rất nhiều cánh nhà báo!” Trong điện thoại truyền đến thanh âm ngọt lịm của Lạc Mễ Kê, “Chú à, không bằng chú trực tiếp cho cháu biết… Người cùng chú vào đó là ai đi?”
“Tôi sẽ dẫn người đi tới chỗ chị ba, cậu có thể trở về xem là ai!” Cố Bắc Thần vừa nói vừa di chuyển đến bên cửa sổ, nhìn xuống có thể thấy rõ ràng các cánh ký giả đang tập trung rất đông dưới đó.
Lạc Mễ Kê vừa nghe, lập tức không khách khí nói, “Chú nhỏ, cháu thế nhưng lại mật báo cho chú, lúc quay về có phải nên khen thưởng cháu một chút không a?”
“Được…” Cố Bắc Thần trả lời, sau đó liền cúp điền thoại.
Xoay người, Thẩm Sơ đã thức dậy từ trong phòng đi ra…
“Làm sao vậy?” Thẩm Sơ rốt cuộc cũng trở về vẻ hào nhoáng, mẫn cảm phát hiện ra được tình hình có chút không ổn, cô tiến lên cùng nằm bò trên cửa sổ nhìn xuống dưới, “Có ký giả ở dưới?” Cô nghiêng đầu nhìn về phía Cố Bắc Thần, tìm đáp án.

Cố Bắc Thần nhẹ đáp: “Ừm”, lãnh đạm nói: “Dự đoán là hôm qua lúc anh đưa em về có người nhìn thấy, bây giờ lại thêm cả đêm không rời khỏi… Anh nghĩ scandal lần này sẽ lan truyền khắp nơi.” Phút cuối hắn còn thêm một câu.
Thẩm Sơ tức thì nhíu mày, “Em không muốn trở thành người thứ ba trong cuộc hôn nhân của anh đâu…”
Cô bất giác nhếch môi, tin tưởng vào khả năng của giới truyền thông, dù cho cùng Cố Bắc Thần tách ra đi nữa chỉ sợ là trốn không thoát.
Nhưng sáng sớm nay cô phải về nhà, nếu trễ thì cũng rất phiền phức… Nhưng nếu bây giờ đi ra thì lại càng phiền phức!
“Em đi rửa mặt trước đi!” Cố Bắc Thần bình tĩnh tự nhiên nói, “Anh sẽ nghĩ biện pháp giúp em rời khỏi.”
Thẩm Sơ nhẹ cau mày gật đầu…
Rửa mặt thay đồ xong xuôi, mở cửa bước ra liền thấy Cố Bắc Thần đã bỏ điện thoại xuống, “Đi!”
“Cứ như vậy mà đi?” Thẩm Sơ nghĩ, ít nhất cũng phải ngụy trang để tránh né truyền thông chứ? Hai người cứ như vậy đi ra, chẳng phải là như ý muốn của bọn họ sao?
Cố Bắc Thần nhẹ giương môi mỏng lên một độ cung, tiến lên bắt lấy tay của Thẩm Sơ bước ra khỏi phòng tổng thống tiến về thang máy…
Thẩm Sơ hơi mím môi nhìn tay của hai người đang giao nhau, trong lòng bất quá dâng lên một trận ngọt ngào… Nghĩ thầm, nếu cứ như vậy bước ra, cô cũng nguyện ý.
Thế nhưng, Cố Bắc Thần rốt cuộc không như cô mong muốn… Hắn không có đi đến bãi đỗ xe, mà là đi thẳng tới bãi đỗ xe riêng dành cho cấp cao của khách sạn.
“Thần thiếu.” Có một người mặc quần áo nhân viên đứng sẵn ở đó cung kính gửi lời hòi thăm, lập tức lấy ra chìa khóa xe.
Cố Bắc Thần nhận lấy, “Thay tôi gửi lời cảm ơn đến Hình tổng.” Dứt lời, hắn đã đem Thẩm Sơ nhét vào chỗ ngồi phía sau, sau đó lái xe ra khỏi khách sạn…
Tất cả cánh truyền thông đương nhiên không biết Cố Bắc Thần đã rời đi, vẫn canh giữ ở bên ngoài khách sạn, cho đến khi biết được tin tức này thì mắt to trừng mắt nhỏ, nhao nhao tức giận gọi mắng lên…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui