Editor: Nam Cung Tử Uyển
Bắt đầu từ lúc Sở Tử Tiêu trở về, liền hẹn cùng nhau ăn một bữa cơm, thế nhưng, vẫn kéo dài tới khi hắn trở về được một tháng mới có cơ hội này.........
Trên bàn cơm, Cố Từ cùng Sở Thiên Tần trước sau như một, Cố Bắc Thần có thói quen lạnh mặt, trừ lúc ở trên giường, Giản Mạt đã thấy qua vẻ mặt cầm thú cùng bộ dáng của hắn, nhưng lúc khác, khuôn mặt giống như độc khuẩn.
Toàn bộ trên bàn cơm, Sở Tử Tiêu có chút trầm mặc....... Thân là một luật sư, hắn trừ lúc ở trên tòa án, thời gian khác đa số cũng không nói nhiều. Đương nhiên, trừ lúc ở cùng một chỗ với Giản Mạt lúc đi học.
Giản Mạt lúc đi học là một người lạnh lùng cao ngạo, đa số thời gian đều là Sở Tử Tiêu nói đùa cô........ Nhưng bây giờ bầu không khí không đúng, dường như trên bàn cơm trừ việc nhà, vòng đi vòng lại đều là nói chuyện công việc.
Cố gia ở Lạc thành có thế lực vô cùng kiên cố, nhất là ở trong thành, không có người nào có thể lay động đến tập đoàn Đế Hoàng........ Tập đoàn Sở thị mặc dù cũng là một công ty lớn, nhưng rốt cuộc rất cần hạng mục, hay là muốn dựa vào Đế Hoàng.
Đáng tiếc, Cố Bắc Thần một mực không chấp nhận, trên thương trường phải quả quyết....... Cho tới bây giờ hắn chưa từng nể mặt ai.
Dăm ba câu, Sở Thiên Tần tính toán một chút liền bị Cố Bắc Thần giải quyết qua loa.......
"Buổi tối có rảnh không?" Sở Tử Tiêu xen mồm,đáy mắt rơi ở trên người Cố Bắc Thần, "Đi uống một chén?"
"Được." Cố Bắc Thần thuận thế liền đáp ứng, nghiêng đầu nhìn về phía Giản Mạt vẫn đang thủy chung ăn cơm, "Buổi tối em đi cũng không?"
"Không đi, ngày mai em còn phải đi làm......" Giản Mạt tự nhiên nói, lại không phát hiện trong thanh âm của cô lộ ra một chút hờn dỗi.
Cố Bắc Thần môi mỏng hơi nhếch, "Ngồi một chút rồi trở về cũng được!"
Giản Mạt than nhẹ một tiếng, chỉ có thể thỏa hiệp.......
Biểu hiện của cô căn bản vẫn bình thường, thế nhưng, tất cả rơi vào tầm nắt của Sở Tử Tiêu thậm chí có một chút chói mắt......... Hắn không hiểu hai người đối diện đang diễn kịch hay là bình thường vẫn như vậy, thế nhưng, hắn hiểu Giản Mạt.
Cô rõ ràng vô thức tỏ ra hờn dỗi, khiến hắn có chút chống cự suy nghĩ đến nguyên nhân chân chính........
Sau khi ăn xong, Cố Từ gọi Cố Bắc Thần đến bên cạnh nói chuyện, Giản Mạt tới phòng khách uống nước, ăn hoa quả ngồi chờ.
"Hạng mục kia thật sự không thể giúp anh rể sao?" Thanh âm Cố Từ có chút ngưng trọng, "Bắc Thần, em cũng biết, lần này Sở thị nếu như bắt không được này hạng mục, cổ phiếu sẽ giảm rất nghiêm trọng........"
Cố Bắc Thần để tay trong túi đứng đó, híp đáy mắt thâm thúy rơi ở phương xa, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị không có quá nhiều cảm xúc nói: "Ở thương trường mà nói, nếu như Đế Hoàng đều dựa vào cạp váy quan hệ, sợ cũng sẽ không đi đến thành công cho tới hôm nay."
Cố Từ nhíu mày, "Ngự Cảnh Hồ thời hạn bốn, năm kỳ bắt đầu kết thúc công việc, nếu như sự tình không được giải quyết, ắt hẳn sẽ gây ra lỗ thủng...... Bắc Thần, em nên biết, đến lúc đó sẽ phát sinh chuyện gì."
Cố Bắc Thần trong nháy mắt liền nhíu mày, đáy mắt thâm thúy nhìn Cố Từ, thanh âm lộ ra một tia hàn ý tràn ra môi mỏng: "Chị, chị là đang uy hiếp em?"
"Bắc Thần, em biết rất rõ ràng không phải......." Cố Từ nhíu mày, khuôn mặt được bảo dưỡng vô cùng tốt, nhìn không ra tuổi tác thật sự, "Mà nếu kết quả Ngự Cảnh Hồ không tốt, sẽ không thể đặt nền móng cho sáu kỳ tiếp theo, truyền thông tất nhiên sẽ nhìn chằm chằm không buông........ Sớm hay muộn thì chuyện này sẽ chỗ xảy ra sơ sót."
Cố Bắc Thần thu lại đáy mắt nhìn về phía phương xa, môi mỏng hơi tràn ra một tia lạnh lùng ý cười, "Nếu chị dùng chuyện này nói về sự kiện....... Được!"
Cố Từ thấy Cố Bắc Thần đáp ứng, trong mắt lập tức tràn ra vui mừng, thế nhưng, nháy mắt liền bị lời nói của hắn đánh cứng lại.
"Dùng năm phần trăm cổ phần của Đế Hoàng trong tay chị để đổi......." Cố Bắc Thần hơi híp mắt lại, tròng mắt tràn ra tinh quang, "Không chỉ có hạng mục này, tài chính bắt đầu cho sáu kỳ tiếp theo của Ngự Cảnh Hồ, Đế Hoàng đều sẽ gánh chịu!"
Đó là một cục diện nhưng thắng hai lần, thế nhưng, Cố Từ cũng hiểu........ Hắn là muốn dần dần thu thập cổ phần của Đế Hoàng.
"Nhiều năm qua ba đã dừng rất nhiều tâm tư, thế nhưng chuyện đó vẫn chưa làm được, Bắc Thần, em tính hoàn thành tâm nguyện của cha sao?" Thanh âm Cố Từ có chút run rẩy nhìn Cố Bắc Thần.
Cố Bắc Thần xoay người, nhìn về phía Cố Từ, "Chị, chị hẳn là hiểu, em phải muốn làm như vậy!" Hít một hơi, hắn nói tiếp, "Em sẽ nói Tô San đem hợp đồng chuyển nhượng quyền nắm cổ phần đến cho chị, nếu như chị suy nghĩ kỹ, em ở Đế Hoàng chờ chị." Dứt lời, hắn xoay người rời biệt thự, đưa Giản Mạt, cùng Sở Tử Tiêu cùng hắn đến Lam Điều.
Từ đầu tới đuôi, trên khuôn mặt của hắn không có một tia đồng tình........
Giản Mạt là lần đầu tiên đến Lam Điều, nơi này là câu lạc bộ tư nhân, đây là nơi cất giấu rượu của các danh nhân ở Lạc thành........ Phần nhỏ đều qua đây uống rượu.
Cô đứng ở trong hầm rượu tư nhân của Cố Bắc Thần, nhìn các loại rượu rực rỡ muôn màu, có chừng hơn hai trăm bình được cất giữ, khóe miệng có chút co quắp.......
Lúc này mới gọi là........ Có tiền, chính là tùy hứng!
Giản Mạt tiện tay nâng lên, tốt thôi....... Một chai Latour cất kỹ năm 1976.
Còn chưa kịp thưởng thức rượu đỏ có giá trị hơn ba mươi mấy vạn, bỗng nhiên trong tay trống không, sau đó trên tay lại rơi xuống một chai rượu khác........ Giản Mạt có chút mờ mịt nhìn chai rượu có màu vàng trong tay, lại quay sang nhìn Cố Bắc Thần đứng ở bên cạnh.
"Em ngày mai không phải đi làm sao? Uống sâm panh là được rồi." Cố Bắc Thần nói, trực tiếp đem bình latour kia để lại trên giá rượu.
"Nói thì rất hay, giống như đang đối tốt với em nhưng thực chất......" Giản Mạt bĩu môi, có chút tham lam liếc nhìn bình rượu kia, trong miệng phun ra hai chữ, "Keo kiệt."
Cố Bắc Thần dựa ở trên giá rượu, môi mỏng khẽ nhếch, "Keo kiệt?"
"Hừ!" Giản Mạt nhìn bọt khí rượu trong tay, trong lỗ mũi hừ một tiếng, bộ dáng kia, đừng nói có bao nhiêu đáng yêu.
Tầm mắt của Cố Bắc Thần nhìn Giản Mạt bỗng nhiên biến thành hố sâu không thấy đáy, đợi đến khi Giản Mạt nhận thức được bầu không khí đang dần nóng lên, người đã bị hắn đè ở trên tủ, hung hăng hôn xuống........
Trong tay Giản Mạt còn cầm một chai sâm panh, nụ hôn ùn ùn kéo đến mang theo cảm xúc nhớ nhung, vì thế trong nháy mắt liền đốt cháy sự nhiệt tình của cô....... Cô cầm chai rượu vòng qua gáy của Cố Bắc Thần, liền bắt đầu đáp lại.
Nhận được sự đáp lại của Giản Mạt, Cố Bắc Thần không tự chủ được làm nụ hôn càng thêm sâu...... Lời lẽ ngọt ngào của cô luôn luôn có thể làm cho thân thể của hắn nổi lên phản ứng nhanh nhất.
Trong tay Sở Tử Tiêu cầm một chai rượu ngon đi qua, nhìn hai người đang hôn nhau hoàn toàn quên mất còn có người khác ở đây, vị trí trái tim bỗng nhiên co rút đau đớn......... Một vệt tự giễu cùng cực kỳ bi ai lướt qua khóe miệng.
Hắn nên xoay người, thế nhưng, một khắc kia liền giống như đứa ngốc, nhìn người cậu mà từ nhỏ đến lớn hắn đã sùng bái nhất cùng với người hắn yêu kiếp này ở trong này hôn môi.
"Ưm......." Giản Mạt rốt cuộc bị Cố Bắc Thần hôn đến thở không được, tức giận ưm một tiếng, nghĩ đến muốn đẩy hắn ra.
Đáy mắt Cố Bắc Thần tối lại, lập tức lướt qua một mạt tiếu ý, lại không buông Giản Mạt ra....... Thẳng đến khi Sở Tử Tiêu xoay người đi ra khỏi lối nhỏ, hắn mới chậm rãi buông Giản Mạt sắp hít thở không thông ra.
Giản Mạt từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, bởi vì thiếu dưỡng khí, mặt cũng bị nghẹn ửng đỏ một mảnh, ở dưới ánh đèn, đặc biệt mê người........
"Ôi, anh hối hận rồi."
Hơi thở của Giản Mạt còn chưa có bình ổn, chỉ là ngước mắt nghi hoặc nhìn Cố Bắc Thần, không biết hắn hối hận cái gì.
"Không nên đáp ứng Tử Tiêu qua đây, hẳn là nên trực tiếp về nhà mới phải......." Cố Bắc Thần nhẹ giọng tiến lên, môi mỏng ở bên tai Giản Mạt chứa đựng ý cười ái muội, chậm rãi nói ra nửa câu còn lại, ".........Đem em tử hình ngay tại chỗ!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...