Edit: Airy Nguyen
Bầu trời u ám với những đám mây lợn cợn bên ngoài thật khiến tâm trạng người ta khó chịu...
Quay lại thời điểm khoảng sáu giờ tối...
Bên trong phòng cấp cứu của bệnh viện Hoa Khang, trán Lệ Vân Trạch không ngừng đổ mồ hôi, y tá ở bên cạnh thật cẩn thận giúp anh lấy khăn thấm mồ hôi để không ảnh hưởng đến cuộc phẫu thuật...
"BANG"! Một tiếng va chạm kim loại lạnh lẽo vang lên.
Lệ Vân Trạch đã lấy được đầu đạn từ trong ngực trái của Lâm Hướng Nam và dùng nhíp y tế ném trên mâm sắt. Ánh mắt anh tập trung về phía máy điện tâm đồ, các số liệu vẫn còn trong phạm vi khống chế được, trái tim kia vẫn còn đập... rốt cuộc đã có thở phào nhẹ nhõm.
"Còn lại thì mọi người xử lý tiếp tục đi..." Lệ Vân Trạch nhìn về phía hai bác sĩ phụ mổ, ngay sau đó liền xoay người bỏ đi, trước khi hoàn toàn rời khỏi phòng còn để lại một câu: "Cuộc giải phẫu ngày hôm nay, tôi không hy vọng có bất kỳ ai biết được!"
Mọi người trong phòng đồng thanh đáp: "Đã hiểu, Lệ thiếu."
Lệ Vân Trạch gật gật đầu, cất chân bước ra khỏi phòng.
Lúc này ở bên ngoài, Cố Bắc Thần đang ngồi trên ghế chờ, gương mặt anh lo lắng nhìn vào ánh đèn trong phòng cấp cứu, thời điểm cửa phòng được mở ra thì đôi mắt chim ưng sắc bén tức khắc nhìn Lệ Vân Trạch.
Bởi vì buổi trưa nay Lệ Vân Trạch vừa kết thúc một cuộc phẫu thuật, ngay sau đó lại nhìn thấy Lâm Hướng Nam ngã quỵ trên mặt đất... Lệ Vân Trạch cũng không còn thời gian suy nghĩ, lập tức đưa Lâm Hướng Nam vào phòng cấp cứu.
Trước sau tổng cộng là hơn bảy tám tiếng đồng hồ liên tục phải tập trung cao độ cho phẫu thuật, quả thật Lệ Vân Trạch có chút mệt mỏi...
"Hướng Nam sao rồi?" Cố Bắc Thần hỏi.
Lệ Vân Trạch gật gật đầu: "Viên đạn đã được lấy ra, theo như quan sát... đó là đầu đạn Desert Eagle của một loại súng bắn tỉa, viên đạn cách trái tim chỉ một phân, nếu chỉ lệch một chút..."
Tình huống giả định đó xảy ra thì kết quả thế nào... đây là điều ai cũng biết, anh không cần tiếp tục nói. Bất quá trong tình trạng vết thương nặng nề như vậy mà Lâm Hướng Nam có thể chống chọi được và chạy đến văn phòng của anh đã ngã quỵ, quả thật đã cần bao nhiêu ý chí sinh tồn!?
Chính yếu là... nếu lúc đó Lệ Vân Trạch không có mặt ở bệnh viện thì hậu quả càng không dám tưởng tượng!
Gương mặt lạnh lùng của Cố Bắc Thần đã u ám thất sắc, chuyện này tất cả bọn họ đều không tiện nhúng tay vào, rốt cuộc... thân phận của Lâm Hướng Nam hoàn toàn khác biệt. Nếu liều lĩnh can thiệp, rất có khả năng sẽ nhúng chàm vào việc ngoài tầm với...
"Chờ Hướng Nam tỉnh lại đã!" Cố Bắc Thần lãnh đạm mở miệng.
Lệ Vân Trạch gật đầu: "Đêm nay tôi sẽ ở lại bệnh viện, Hướng Nam đã có tôi ở đây canh chừng rồi, cậu cứ về đi."
Vừa rồi trong lúc nguy cấp thì Lệ Vân Trạch đã phải liên lạc với Cố Bắc Thần, đơn giản vì anh sợ Lâm Hướng Nam có bất trắc gì, ít ra dựa vào năng lực của Cố Bắc Thần có thể thay đổi một số rủi ro... Hiện tại cuộc phẫu thuật đã thành công, cho nên cũng không cần tất cả đều phải ở đây.
Cố Bắc Thần nhìn đồng hồ trên tay, đã hơn sáu giờ tối... anh gật gật đầu, liền xoay người rời khỏi.
Vừa lên xe, trong khi Tiêu Cảnh đang khởi động xe thì Cố Bắc Thần tranh thủ gọi điện thoại cho Giản Mạt, nhưng mặc kệ anh gọi bao nhiêu cuộc đều không có tín hiệu kết nối!?
Khuôn mặt Cố Bắc Thần khẽ nhíu mày, lập tức nói: "Đi Lăng Vũ Quốc Tế."
"Vâng!" Tiêu Cảnh nhìn qua gương chiếu hậu đáp một tiếng.
Cố Bắc Thần là người hiểu rõ tính cách Giản Mạt hơn ai hết, nếu cô đã đồng ý với anh chuyện gì rồi thì nhất định không thất hứa, di động gọi hoài không được có thể có rất nhiều nguyên nhân, nhưng chắc chắn tuyệt đối không phải cô cho anh leo cây!
Nhớ đến sự quật cường mạnh mẽ của Giản Mạt, làn môi mỏng của Cố Bắc Thần bất giác nở rộ một ý cười nhàn nhạt.
Đột nhiên...
Cùng thời điểm khi Cố Bắc Thần nhung nhớ Giản Mạt mà tự mỉm cười, ngược lại sắc mặt Tiêu Cảnh đã trở nên khó coi, rùng mình khẽ nói: "Thần thiếu, có người theo dõi chúng ta!"
Nét mặt Cố Bắc Thần trầm lại, anh hơi hơi quay đầu nhìn lại... phía sau là một chiếc xe thương vụ màu lam đang giữ một khoảng cách không xa không gần.
Tuy rằng đường lớn là của chung mọi người, nhưng cả Tiêu Cảnh và Cố Bắc Thần đều là người lăn lộn trên thương trường nên rất nhạy bén, có phải theo dõi hay không thì chỉ cần liếc mắt đã dễ dàng nhận ra.
Cố Bắc Thần không biết đối phương có phải là nhằm vào anh hay không, hay lại là các tay paparazzi, anh lạnh lùng nói: "Cắt đuôi!"
Tiêu Cảnh đáp lời, một giây sau lập tức tăng tốc xe...
Tức khắc chiếc xe màu lam phía sau cũng tăng tốc!
Quả nhiên ý tứ đã rõ ràng như ban ngày!
Chiếc Maybach không ngừng tăng tốc, bởi vì chưa rõ mục đích của đối phương nên Tiêu Cảnh không dám hướng về Lăng Vũ Quốc Tế, cậu chỉ đơn giản đánh vòng trên đường phố để cố gắng cắt đuôi kẻ bám theo.
Ánh mắt Cố Bắc Thần hơi nhíu lại, anh lấy di động ra gọi cho Giản Mạt lần nữa... nhưng vẫn không thể liên lạc được! Đôi mắt chim ưng khẽ run rẩy, anh tắt di động và nghiêng đầu nhìn về cửa kính phía sau.
Chiếc xe thương vụ kia vẫn bám gắt gao lấy bọn họ!
Vẻ mặt Tiêu Cảnh thong dong không lo lắng, bởi vì xe đã vào đường lớn trong thành phố, tuy xe cộ qua lại nhiều thì sẽ không dễ dàng cắt đuôi đối phương, nhưng dựa vào kỹ thuật lái xe luồn lách của cậu thì khoảng cách giữa hai bên ngày càng xa.
Dựa vào động cơ mạnh mẽ của Maybach thì chỉ tầm hai mươi phút sau, Tiêu Cảnh đã cắt đuôi được kẻ đeo bám. Chính là ngay lúc cậu muốn giảm tốc độ để vòng lại con đường cũ thì tức khắc tái mặt kinh hãi!
"Thần thiếu! Xe đã bị người khác động tay động chân! Phanh xe không ăn!" Gương mặt Tiêu Cảnh đã biến sắc cực độ tại thời điểm nói ra câu này, trán cậu toát đầy mồ hôi hột.
Tốc độ xe hiện tại đã hơn 100km/h, nếu không có phanh thì hậu thật sự không dám tưởng tượng...! Trong nháy mắt thì cả Cố Bắc Thần và Tiêu Cảnh đều biết chiếc xe kia chỉ là mồi nhử để buộc họ phải tăng tốc!
"Cứ chạy về phía trước." Cố Bắc Thần bình tĩnh lên tiếng.
Tiêu Cảnh tuân lệnh, tiếp tục điều khiển xe tiến tới chạy ra đường ở ngoại thành, ít ra nơi này vạn nhất có chuyện gì vẫn có thể ứng phó được so với đường trong thành phố.
Đôi mắt chim ưng vẫn trầm lãnh tĩnh lặng, trên đời này không thể có chuyện trùng hợp như vậy được! Hướng Nam bị thương, bọn họ phải đến bệnh viện, vừa ra khỏi thì bị theo dõi, phanh xe lại bị người động tay động chân... Tất cả đều đã có sắp đặt trước!
Hoặc giả là kẻ nào đó vẫn đang chờ một cơ hội... mà việc Hướng Nam bị thương lại chính là cơ hội!
Xe đã tiến vào vùng ngoại thành vắng vẻ, Tiêu Cảnh vốn dĩ rất quen thuộc địa hình khu vực này nên không cần Cố Bắc Thần căn dặn thì cậu đã điều khiển xe đi vào đường nhỏ men theo chân núi. Ở nơi sườn dốc này tuy không hoàn toàn giúp ít cho việc giảm tốc độ, nhưng ít ra vẫn có một phần nhỏ cơ hội mong manh.
Đáng tiếc, đối phương tựa như đã sớm đoán trước ý tưởng này, ngay trên sườn dốc của chân núi đã chuẩn bị sẵn những tảng đá rất to lập tức đẩy xuống.
Đồng tử của Tiêu Cảnh trong nháy mắt kinh hoảng, trong khi cậu chưa kịp phản ứng thì thanh âm lãnh đạm của Cố Bắc Thần đã vang lên mạnh mẽ: "Nhảy khỏi xe!"
Không có bất kỳ giây dư thừa nào, tất cả hoàn toàn dựa vào bản năng sinh tồn, Tiêu Cảnh đã cởi bỏ dây an toàn và cùng Cố Bắc Thần nhảy ra khỏi xe ngay trên đường cao tốc!
"PHANH"!!!
Một tiếng vang lớn truyền đến, ngay sau đó chiếc Maybach điên cuồng va vào chân núi gây ra âm thanh đinh tai nhức óc chấn động cả vùng ngoại thành!
...
Sắc trời đã tối mịt, khắp nơi trên đất Lạc Thành này đều đã lên đèn, những ánh đèn lập loè tô điểm cho thành phố phồn hoa.
Trong lòng Giản Mạt vẫn thấp thỏm bất an, linh cảm này khiến cô đứng ngồi không yên.
Cô buông bút xuống, bước đến cửa sổ nhìn ra bên ngoài, lồng ngực trái tựa như bị đè nén ngột ngạt, cảm giác này thật sự làm cô không thể thở nổi...
Cô quay đầu nhìn di động trên bàn làm việc, từ nãy đến giờ vẫn an tĩnh không hề có một tiếng chuông...
"Anh ấy là có việc hay là chuyện gì khác nữa...?" Giản Mạt mím môi lầm bầm, cô xoay người tiến đến cạnh bàn, lấy di động định gọi cho Cố Bắc Thần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...