EDITOR: AN NHIÊN – PEY HOÀNG
"Giản Mạt, có phải an bài như vậy, thật ra em đã sớm muốn rồi hay không?" Thanh âm Cố Bắc Thần đột nhiên trở nên tà mị, bên trong lộ ra tia nguy hiểm sâu sắc.
Giản Mạt phe phẩy mi mắt, gật gật đầu: "Ngoại trừ việc cùng anh lén lút gặp nhau có chút bất tiện ra, còn lại mọi thứ đều rất thuận tiện... Đột nhiên em cũng không muốn ở chỗ này nữa a!"
"Ồ..." một tiếng tràn ra môi mỏng, con ngươi sắc như chim ưng của Cố Bắc Thần híp lại, liền đem Giản Mạt kéo ra khỏi người mình, lạnh lùng đi về phía phòng thay đồ thay quần áo.
Giản Mạt vốn nghĩ rằng Cố Bắc Thần định đi thay áo choàng tắm, nhưng khi nhìn thấy hắn mặc âu phục chỉnh tề mới biết hắn có ý định đi ra ngoài.
Cố Bắc Thần nhìn cũng không nhìn cô một cái, một tay đút vào túi quần lạnh lùng đi ra khỏi phòng ngủ...
Giản Mạt cũng không kịp phản ứng, đến khi cô xoay người lại thì sau lưng đã vang lên tiếng đóng cửa biệt thự "rầm".
Đáy mắt có thứ gì đó khẽ nứt ra, Giản Mạt cười tự giễu, cầm lấy tay vịn cầu thang trong vô thức, cho đến khi bởi vì dùng quá sức mà truyền đến tiếng "kèn kẹt", cô mới đột nhiên giật mình tỉnh lại.
Chậm rãi xoay người, ánh đèn lưu ly mờ ảo càng khiến cho thân ảnh Giản Mạt kéo dài, phá lệ mà cô đơn trơ trọi... Cô đứng ở cửa phòng ngủ, nhìn vào chiếc giường lớn bên trong, chiếc giường mà cô cùng Cố Bắc Thần đã mây mưa ân ái không biết bao nhiêu lần, đột nhiên cảm thấy có chút châm chọc.
Con người quả nhiên không thể hình thành thói quen cùng sự ỷ lại của mình vào một người khác, một khi học được hai điều này... Rồi sẽ có một ngày thời gian thay đổi, loại cảm giác này thực chất sẽ làm cho cô nghẹt thở đến muốn khóc.
Từ sau đêm đó khi Cố Bắc Thần rời đi, Giản Mạt cũng chưa từng gặp lại hắn, đến khi dọn nhà cũng không nhìn thấy hình bóng hắn ở đâu...
"Giản tiểu thư, đây thật sự là việc không thích hợp để tôi nói cho lắm nhưng mà..." Tiêu Cảnh vô thức đưa tay chà chà chóp mũi: "Cái kia... thật ra hai ngày này Thần thiếu bận việc thu mua JK, cho nên mới..."
Giản Mạt không nói gì, chỉ liếc nhìn Tiêu Cảnh ở bên cạnh đã không nói được nữa, mới bật cười thành tiếng: "Thế nào? Anh cảm thấy tôi đang thương tâm sao?"
"Không có không có... tuyệt đối không có!" Tiêu Cảnh vội vàng lắc đầu phủ nhận.
Giản Mạt khẽ cười, sau đó đi xung quanh một vòng, cầm điều khiển từ xa trên bàn trà lên nhìn nhìn, đang muốn nói gì đó, ngón tay lại không cẩn thận ấn xuống một cái nút, sau đó liền nghe thấy âm thanh "lạp lạp" truyền đến, rèm cửa sổ chậm rãi cuốn lên trên.
"Thì ra mọi người đều nói Nhuận Trạch Viên là khu chung cư công nghệ cao, quả đúng là không sai..." Giản Mạt bày ra bộ dáng kinh hỉ: "Thật sự thì, ở đây với tôi mà nói, so với ở Lam Trạch Viên, tôi thích ở đây hơn rất nhiều." Cô nhìn Tiêu Cảnh: "Đầu tiên là đi lại thuận tiện, thứ hai là phong cảnh lại rất đẹp!"
Ánh mắt Tiêu Cảnh nhìn Giản Mạt thật sâu, muốn nhìn thấu xem cảm xúc thật sự của cô là gì, nhung vẻ mặt mỉm cười vui vẻ của cô làm cho cậu cái gì cũng nhìn không ra.
Giản Mạt vẫn giống với những gì mà cậu nhận thức được ở cô, rất quang minh chính đại tham một hư vinh!
"Giản tiểu thư, nếu như không có việc gì cần nữa, tôi đi trước vậy." Tiêu Cảnh mở miệng: "Nếu có chuyện gì cần, cứ gọi cho tôi là được."
"Không ở lại ăn một bữa sao?" Giản Mạt nhíu mày cười cười nói.
Tiêu Cảnh sửng sốt, vội vàng lắc đầu, bộ dạng như gặp phải chuyện kinh khủng gì đó vậy. Đùa sao... Nếu như bị Thần thiếu biết được hắn ở lại dùng cơm, không chừng khi quay đầu lại tất cả tiền thưởng cuối năm cũng đều bay mất.
Giản Mạt thật ra cũng chỉ là vì khách khí, thấy Tiêu Cảnh không có ý định muốn ở lại cũng liền tiễn cậu ấy ra cửa...
Ngay lúc cánh cửa kia đóng lại, vẻ tươi cười trên mặt Giản Mạt lập tức liền biến mất.
Ánh mắt cô nhìn xung quanh căn hộ mà mình vừa mới chuyển đến, cuối cùng khóe miệng lại nhếch lên nụ cười tự giễu.
Lấy điện thoại di động ra, Giản Mạt đang nghĩ xem có nên gửi cho Cố Bắc Thần một cái tin nhắn hay không... Nhưng cuối cùng nhìn lại dòng chữ "Em đã chuyển đến Nhuận Trạch Viên rồi!" trên màn hình điện thoại kia, đột nhiên cảm thấy mình đặc biệt rất ngốc.
Hắn sắp xếp chỗ ở cho cô, nhưng người tự mình đến Lam Trạch Viên giúp cô dọn nhà lại là Tiêu Cảnh... Dù cho trước đó không biết, không phải chỉ cần Tiêu Cảnh trở về báo cáo với hắn thì hắn sẽ biết sao?
Giản Mạt đem tin nhắn xóa đi, sau đó lại gửi tin nhắn cho Lý Tiểu Nguyệt: Hôm nay mình dọn sang nhà mới, mời cậu đến ăn mừng!
Lý Tiểu Nguyệt trả lời tin nhắn rất nhanh: Ý gì vậy? Dọn nhà? Dọn đi đâu chứ? Cậu bị Cố Bắc Thần đuổi ra khỏi cửa sao? Hai người muốn ly hôn à?
Giản Mạt nhìn một loạt vấn đề Lý Tiểu Nguyệt vừa hỏi, có chút dở khóc dở cười: Không sai biệt lắm!
Tin nhắn mới vừa được gửi đi, ngay sau đó chuông điện thoại liền vang lên, là Lý Tiểu Nguyệt gọi đến, cô nhận máy... Còn chưa nói được tiếng nào, đầu dây bên kia đã truyền đến âm thanh gào rít sắc bén muốn hỏng cả tai.
Giản Mạt đưa điện thoại ra xa tai một chút, cho đến khi đầu dây bên kia không nói nữa mới đưa điện thoại lại gần: "Cậu có muốn đi ăn cùng với mình hay không?"
"Có thể ăn cơm, cậu nói rõ hết mình liền qua đi ăn cơm với cậu." Lý Tiểu Nguyệt tức giận nói.
Giản Mạt vừa nghe vậy, liền thở dài nói: "Haiz... Vậy coi như..." Có ý như muốn cúp máy.
"Ấy ấy ấy..." Lý Tiểu Nguyệt bên kia vội vàng nói: "Ở đâu?"
"M3!"
Lý Tiểu Nguyệt đầu tiên là sửng sốt, lập tức nói: "Con nhóc, cậu không sao đó chứ? Cậu xác định muốn đi ăn cơm ở M3 sao?"
"Mình chính là muốn đi uống mấy ly đó..." Giản Mạt đã đi vào phòng ngủ thay quần áo: "Một tiếng sau gặp nhé." Dứt lời, cô cũng không cho Lý Tiểu Nguyệt cơ hội nói chuyện, liền cúp máy.
Bời vì đi quán bar, nên Giản Mạt cũng không lái xe.
M3 là một quán bar yên tĩnh, không có tiếng nhạc sập sình ầm ỹ, cũng không quá mức buồn chán... Rất thích hợp với những người kì lạ.
"Nói đi." Lý Tiểu Nguyệt dường như đã quên lãng đi chuyện sẩy thai cùng với người đàn ông cặn bã kia, hoàn toàn khôi phục lại dáng vẻ cao ngạo thường ngày: "Chuyện dọn nhà rốt cuộc là sao vậy?"
Giản Mạt nói ra suy nghĩ của chính mình, sau đó lại cười tự giễu: "Tiểu Nguyệt..." Cô rũ mắt xuống, trong giọng nói có chút chua xót nói: "Hình như... mình đã thực sự yêu Cố Bắc Thần rồi..."
"Mình biết!" Không ngoài dự đoán của Lý Tiểu Nguyệt, lần đó ở bệnh viện cô liền thì đã biết.
Giản Mạt tự giễu, cố gắng kéo khóe môi cười cười: "Thời điểm cô gái mà anh ta thật lòng yêu xuất hiện, mình chợt phát hiện ra, mình đã yêu hắn rồi..." Cô hơi nhếch môi, nghiêng đầu sang một bên, trong lòng cực lực ẩn nhẫn bi thương đang lan tràn.
Lý Tiểu Nguyệt than nhẹ một tiếng: "Con nhóc, mặc kệ việc anh ta có yêu người con gái khác hay không, nhưng anh ta và cậu sẽ không bao giờ có kết quả đâu..."
"Mình biết, chẳng qua là mình cảm thấy rất đau khổ..."
Lý Tiểu Nguyệt một phen đem Giản Mạt ôm chầm lấy: "Cậu có thể đau khổ, nhưng sau khi đau khổ, ngày mai cậu phải học được cách che giấu đi tất cả... Cậu không sợ yêu anh ta, ít nhất cũng đừng biểu hiện gì đó ra ngoài."
Nói chuyện cùng một luật sư, bạn vĩnh viễn sẽ phải đối mặt với họ, bình tĩnh nghe họ phán đoán và đưa ra kết luận.
Giản Mạt rất muốn làm cho Lý Tiểu Nguyệt mắng mình, mắng cho đến khi cô tỉnh ra, tốt nhất là có thể làm cho cô bỏ đi hiện thực không mong muốn này: "Vậy hôm nay cậu có thể an ủi mình một chút hay không?" Cô phe phẩy mi mắt: "Cậu suy nghĩ một chút đi, chính mình bị đem ra làm thế thân cho kẻ khác, mình cảm thấy rất bi ai đó..."
"Bi ai là bởi vì chính cậu đã đem vị trí của cậu bỏ ở nơi hèn mọn nhất!" Lý Tiểu Nguyệt đảo đảo mắt: "Nói dễ nghe một chút, thì hai người các cậu chỉ là hợp đồng hôn nhân. Còn nói khó nghe một chút, chính là hai người các cậu chỉ là "đối tác" hợp pháp, làm việc trên nguyên tắc cả hai đều có lợi!"
Giản Mạt đưa mắt nhìn về phía Lý Tiểu Nguyệt: "Cậu an ủi người khác như vậy sao? Đổi câu khác coi!"
"Hiện tại đã chuyển ra ngoài rồi, dự đoán là ly hôn cũng không còn cách xa đâu..." Lý Tiểu Nguyệt quả nhiên là thay đổi câu khác: "Cho nên, cậu nên vui mừng vì bản thân cậu vẫn chưa lún sâu đến mức không thể dứt ra được đi!"
"..." Khóe miệng Giản Mạt co quắp xuống, cảm thấy việc tìm một luật sư đến an ủi mình, quả thật là rất đúng... Nhưng, tâm của cô đã lún rất sâu rồi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...