Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê

Editor: An Nhiên
Một câu nói nghi hoặc, lập tức tấm mắt của tất cả mọi người đều như vô thức rơi ở trên gương mặt của Giản Mạt và Thẩm Sơ...
Nếu như không phải vì người phụ nữ kia thắc mắc, lên tiếng hỏi, thì mọi người cũng không phát hiện được hai người thật sự có chút giống nhau, nhất là cặp mắt to hoàn toàn có thể biểu đạt lời nói kia.
&Chậc chậc.& Lệ Cẩn Tịch lên tiếng: "Nếu như cả hai người đều che khuất mũi một chút, quả thật là có chút không phân biệt được đó." Cô có chút ảo não: "Em trước kia sao lại không chú ý nhỉ?"
Thẩm Sơ âm thầm nhíu mày nhìn về phía Giản Mạt...
Đồng thời, Giản Mạt cũng đang nhìn về phía Thẩm Sơ...
Thảo nào vừa gặp Thẩm Sơ, cô đã có cảm giác rất quen thuộc, có phải là cảm giác đã gặp được gương mặt của chính mình ở trong gương không?
Khóe miệng hơi câu lên một nụ cười nhạt. Nụ cười ấy trong mắt mọi người, là một nụ cười theo lễ tiết, nhưng khi rơi vào trong đáy mắt của Cố Bắc Thần, lại trở thành một nụ cười đầy chế nhạo.
Cho đến bây giờ, Giản Mạt vẫn cảm thấy, lúc ấy gặp được Cố Bắc Thần chính là may mắn của cô.
Nhưng thì ra... tất cả không phải là ngẫu nhiên.
Có phải hay không, nếu như cô không phải nhìn có chút giống với Thẩm Sơ, thì lúc đó Cố Bắc Thần cũng sẽ không chọn cô làm vợ?
"Nào nào nào, vì một phát hiện mới, vì vòng tròn này của chúng ta có thêm Mạt Mạt... Cạn một ly!" Lệ Cẩn Tịch đột nhiên nói to.
Đối với đa số mọi người mà nói, đây cũng chỉ là một phát hiện ngoài ý muốn. Nhưng đối với một số người, chuyện này lại không được tự nhiên cho lắm.
Lúc Kruis nâng ly lên, liếc nhìn Giản Mạt một cái, nhưng Giản Mạt trái lại vẫn có biểu hiện như bình thường, cũng không có để lộ ra quá nhiều cảm xúc.

Toàn bộ trường hợp đó bởi vì Cố Bắc Thần cùng Lệ Vân Trạch thu lại từ những biến động xem ra không hề ít, nhưng cũng không thực sự câu nệ bất cứ điều gì, mọi người lại trở về như cũ.
Bởi vì Giản Mạt một chút còn phải tự lái xe về nhà, nên cô cũng không có uống nhiều rượu, ngoại trừ ly cocktail đầu tiên, còn lại đều là uống trước trái cây.
Thẩm Sơ thỉnh thoảng lại liếc nhìn Giản Mạt một cái, phỏng đoán của mọi người là việc đôi mắt của hai người rất giống nhau... Giản Mạt không để ý đến, xem như cũng không biết.
Nhắc tới cũng buồn cười, trường hợp như vậy, Cố Bắc Thần cùng với Thẩm Sơ là một cặp, mà cô ở chỗ này lại là Cố phu nhân trong truyền thuyết, ngoại trừ Lệ Vân Trạch thì những người khác cũng không hề biết được.
Mọi người rất tự nhiên cùng Cố Bắc Thần và Thẩm Sơ cười đùa, cư nhiên không hề có cấm kỵ.
Giản Mạt muốn hình dung tâm tình của mình ngay lúc này một chút?
Chính là nghẹn khuất, cùng với những người khác lại đặc biệt thấy mình rất buồn cười... Vốn dĩ, cô cùng Cố Bắc Thần chỉ là một cuộc hôn nhân dựa trên nhu cầu của mỗi người, cô có quyền gì đi quản chuyện tình cảm của Cố Bắc Thần trên khắp thế giới chứ?
"Cẩn Tịch, mọi người tiếp tục đi, chị đi trước..." Giản Mạt nói với Lệ Cẩn Tịch ở bên cạnh.
"Mới như vậy liền đi sao? Chị làm em mất hứng đó..." Lệ Cẩn Tịch bĩu môi.
Giản Mạt cười cười: "Chị chỉ là nhân viên thôi, ngày mai còn phải đi làm. Vả lại chị đã mệt cả ngày rồi, về nhà nghỉ sớm thì da mặt sẽ đẹp hơn." Cô vui vẻ cười đùa: "Chị đi trước đây, mọi người cứ tiếp tục đi..."
Lệ Cẩn Tịch cũng không miễn cưỡng cô, chỉ là thật tâm nói: "Có người muốn làm thiết kế cho em lần này, em giao cho chị đối phó hết!"
Giản Mạt mỉm cười nhíu mày chế nhạo nói: "Vậy nếu như chị nói người bạn này của em, chị đã giao định rồi, có thể thái thế lực hay không?"
"Chị cứ muốn khách khí với em như vậy, em còn cảm thấy chị còn không có xem em là bằng hữu đấy..." Lệ Cẩn Tịch nâng khóe môi cười nói, gió thổi đến khiến cho mái tóc quăn của cô hơi rối.
Giản Mạt vừa nghe, trong bóng tối phát ra ý cười chân thành... Sau đó cô liền đứng dậy nói với mọi người một tiếng rồi mới rời đi.

Chỉ là, trước khi rời đi, cô giống như vô ý liếc nhìn Thẩm Sơ đang nói gì đó với Cố Bắc Thần, chỉ hơi liếc mắt một cái, sau đó ý cười trên khóe miệng có chút đông cứng lại...
Giản Mạt không trực tiếp lái xe về Lam Trạch Viên mà chạy chầm chậm giữa đêm Lạc Thành.
Mở cửa sổ xe, gió đêm rét lạnh tùy ý chui vào trong xe... Giản Mạt bất giác rùng mình một cái, sau đó lại lập tức cười chua chát, đóng cửa xe lại. Lúc này lại cảm thấy mình rất khác bình thường, chưa bao giờ khác như vậy.
Dạo một vòng quanh Lạc Thành, Giản Mạt lại lái xe về Lam Trạch Viên, lại thấy chiếc xe đua của Cố Bắc Thần đang đỗ ở trong sân.
Giản Mạt có chút sững sờ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Cố Bắc Thần không lý nào lúc này lại về nhà...
Hướng chi, trong biệt thư một chút ánh đèn cũng không có, đoán chừng là đã đỗ ở đó từ trước.
Nghĩ như vậy, Giản Mạt mở cửa xe đi xuống, mở cửa vào trong biệt thự.
Đột nhiên...
"A!" Một tiếng tràn ra cổ họng, ngay sau đó cô liền bị một lực mãnh mẽ đẩy đến, dựa lên trên cửa, lời lẽ trong nháy mắt đã đôi môi bá đạo kia nuốt trọn vào trong...
"Ưm..." Giản Mạt vô thức muốn chống cự, muốn đẩy khối sức mạnh đang đè lên người cô ra, thế nhưng mặc kệ cô có dùng bao nhiêu lực, cũng không có cách nào đẩy ra được.
Dần dần, hơi thở bá đạo quen thuộc kia liền tập kích thần kinh của Giản Mạt, động tác phản kháng của cô lúc ban đầu cũng dần trở thành yên lặng hòa nhập tiếp thu.
Cố Bắc Thần hung hăng hôn Giản Mạt, bàn tay càng không an phận, chỉ cảm thấy những điều này cũng không đủ để đè xuống lửa giận tích tụ trong lòng hắn.
Giản Mạt không giống thường ngày, cùng Cố Bắc Thần giải quyết những gút mắc ở chung một chỗ...

Cô vẫn chưa hề có phản ứng nào, chỉ để tùy ý hắn muốn làm loạn.
Dần dần, hô hấp cũng trở nên trầm ổn lại...
Cố Bắc Thần buông Giản Mạt ra, lời lẽ đã bắt đầu tê dại.
Trong bóng tối, con ngươi Cố Bắc Thần hơi híp lại, đáy mắt như hắc điêu phát ra ánh sáng nhàn nhạt, chăm chú nhìn Giản Mạt như muốn biết thấu hết tất cả suy nghĩ trong đầu hiện giờ của cô.
"Chống cự? Không thích sao?" Âm thanh nhẹ nhàng tràn ra khỏi đôi môi mỏng, lộ ra làn hơi thở nguy hiểm.
Giản Mạt nặng nề rủ mắt xuống, đôi môi mấp mấy không trả lời.
Đôi mắt như chim ưng của Cố Bắc Thầm âm trầm một mảng hòa cùng với bóng tối bên trong căn phòng... Hắn không nói gì thêm, chỉ chăm chú nhìn Giản Mạt trong rũ mắt cúi đầu, trầm mặc mà chống đỡ.
Cũng không biết qua bao lâu, lâu đến mức Giản Mạt bởi vì bầu không khí ngưng đọng mà hô hấp có phần trở nên khó khắn, trên đầu liền truyền đến giọng cười lạnh của Cố Bắc Thần: "Giản Mạt, em không vui?"
Bị nói trúng tim đen, thật giống như mọi bí mật đều bị hắn nhìn thấu vậy...
Giản Mạt âm thầm cắn răng, sau đó chậm rãi ngước mắt lên, bởi vì đã thích ứng được với bóng tối, cô có thể thấy rõ ràng đáy mắt sâu thẳm như tử đầm lạnh giá của Cố Bắc Thần.
"Chẳng lẽ... em nên vui vẻ sao?" Giản Mạt nhíu mày hỏi, khóe miệng lại vẽ lên một nụ cười đường hoàng cao ngạo khiêu khích: "Nếu như anh cảm thấy em nên vui vẻ... Vậy được, em sẽ vui vẻ."
Lời nói của cô cũng không bị khống chế mà lộ ra một chút cười nhạo.
Nhìn gương mặt quen thuộc đang tươi cười một cách rất giả dối của Giản Mạt, trong lòng Cố Bắc Thần lại xuất hiện một cảm giác nôn nóng chưa bao giờ có...
Đêm nay hắn không nghĩ sẽ đụng phải Giản Mạt, mặc dù biết Lệ Cẩn Tịch cá tính hoạt bát, nhưng hắn cũng không nghĩ đến cả hội họp lại như vậy chỉ để ăn cùng với Giản Mạt một bữa cơm.
Có Thẩm Sơ ở bên cạnh, hắn lại vô thức chỉ suy nghĩ đến cô ta, mà xem nhẹ Giản Mạt...
Cô cả buổi tối miễn cưỡng cười nói vui vẻ, hắn không phải là không biết. Cái nhìn lúc rời đi của cô, mặc dù lúc ấy hắn đang nói chuyện cùng với Thẩm Sơ, nhưng hắn vẫn nhìn thấy.

Khi cô đi rồi, hắn rốt cuộc cũng đứng ngồi không yên, chỉ nói cho Lệ Vân Trạch một tiếng, sau đó cũng không quan tâm đến người đi cùng hắn hôm nay mà rời đi trước.
Hắn lái xe như bay về nhà, trong lòng hắn lại vô thức nổi lên một nỗi nhớ da diết mang tên "nhớ nhà"...
Nhưng cuối cùng thì sao?
Hắn đã về đến nhà, nhưng cô vẫn chưa về đến!
Hắn không biết cô vào buổi tối không phải bởi vì không thoải mái hoặc là thương tâm mới tự do như vậy, chỉ là đợi mấy phút, hắn sẽ chờ đợi không hề suy nghĩ sau đó sẽ đi ra ngoài tìm...
Ai ngờ chỉ mới vừa đứng dậy, liền nhìn thấy đèn xe bên ngoài lướt qua cửa sổ sát đất.
Hôn cô, giờ này khắc này hắn chỉ muốn hôn cô, muốn nếm trọn hương vị từ hơi thở của cô...
Đừng hỏi hắn vì sao, bởi vì ngay cả bản thân hắn cũng không biết rõ.
Đáng chết! Hắn không biết...
Ánh mắt sáng quắc của Giản Mạt nhìn Cố Bắc Thần, gương mặt tươi cười xinh đẹp giống như mọi ngày, chỉ có điều trong lòng cô, là một mảng bi ai bao trùm...
Lời nói của Sở Tử Tiêu cô không nghĩ nó sẽ linh nghiệm nhanh đến như vậy, khó trách hắn muốn cảnh báo cô!
Nếu như không phải đã đánh mất tâm, thì sao có thể sẽ không cần quan tâm cô cùng với Thẩm Sơ rốt cuộc có điểm nào giống nhau?
Nhưng mà... Trên đời này không có nếu như!
"A Thần..." Giọng nói có chút hờn giận của Giản Mạt lộ ra một khoảng xa cách: "Bản thân em cảm thấy, nếu như em nhìn thấy ông xã của mình cùng với nữ nhân khác ở trước mắt mình vui vẻ thân thiết, thì sẽ không vui đâu..."
Hai cánh tay của cô câu lên, ôm lấy gáy Cố Bắc Thần, đôi môi cơ hồ dán vào đôi môi mỏng của hắn, chậm rãi nói ra từng chữ: "Nếu như không vui, anh có phải hay không..."
"Ưm!" một tiếng, lời nói của Giản Mạt đột nhiên bị đôi môi mỏng của Cố Bắc Thần đè xuống, triệt để nuốt trở vào... Thay vào đó, là một nụ hôn khác cuồng cuộn nổi giận...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui