Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em

Editor: Dứa

Một câu hỏi lại khiến Sở Tử Tiêu á khẩu không trả lời được, hắn và Giản Mạt đều là những con người cao ngạo, những điều hèn mọn như vậy vốn không nên thuộc về hắn...

Thế nhưng trong thế giới tình yêu không có cao ngạo, chỉ có ai yêu ai nhiều hơn thì người đó liền trở nên hèn mọn...

"Tử Tiêu, tất cả mọi chuyện đã không thể trở về được như trước được nữa rồi..." Giản Mạt tâm tình trầm trọng nhưng cũng rất thoải mái, "Nếu như cố níu kéo, chỉ sợ tất cả sẽ không tự chủ được."

Ánh mắt cô trong trẻo, không một tia tạp chất, "Muốn trách... chỉ có thể trách hai năm trước, thời điểm bất lực nhất, người xuất hiện trước mặt tôi, người ở bên cạnh tôi không phải anh, mà là anh ấy."

Nếu như không phải nhờ Cố Bắc Thần thì cô cũng không chống cự được đến bây giờ... Nếu như không phải nhờ hắn thì tiền thuốc men cũng chẳng có. Ngay cả nếu tìm được trái tim thích hợp để phẫu thuật thì tiền cũng chẳng có.

Chẳng phải có người nói, nữ nhân là động vật cảm tính, một khi thân thể đã giao cho nam nhân nào thì rất dễ đánh mất trái tim đối với nam nhân đó sao?

Có lẽ cô là tình huống như vậy.

Ít nhất trong thời gian hai năm Cố Bắc Thần đối xử với cô cũng không tệ, bọn cô lên giường cũng rất hòa hợp.

Chủ yếu là, ở chung cùng Cố Bắc Thần, cô không có bất kỳ áp lực nào...

Nhìn ánh mắt kiên định của Giản Mạt, Sở Tử Tiêu đột nhiên có cảm giác mình đã không còn cơ hội... Không có cơ hội này không phải là hiện tại cô là "Mợ nhỏ" của hắn mà là trong lòng cô không hề có hắn.


Chậm rãi xoay người, lúc Sở Tử Tiêu xuống xe, sự nhẹ nhõm cùng vui mừng trong nháy mắt đã bị bi thương thay thế.

Mặt trời chiếu theo bóng lưng hắn rời đi kéo thật dài cùng thân thể Giản Mạt hòa chung ở một chỗ, chung quy hợp thành một hồi xa cách đâu khổ.

"Mạt Mạt..." Sở Tử Tiêu chợt dừng bước chân trầm trọng, không quay đầu lại, chỉ là âm thanh có chút xa xưa, "Anh sẽ chờ em, chờ cho đến lúc em cảm thấy thương tâm sẽ trở lại bên cạnh anh..."

Dường như chắc chắn sau này Giản Mạt sẽ thương tâm, lời nói Sở Tử Tiêu lộ ra chút ý tứ nào đó.

Giản Mạt nhíu mày, miệng mấp máy, đem lời muốn nói vừa tới miệng nuốt lại vào cổ họng.

Dù cho đã yêu Cố Bắc Thần, cũng đã biết một ngày sẽ phải rời đi... nhưng cô và Sở Tử Tiêu, mãi mãi không thể trở về được như xưa...

Giản Mạt bước đi trên đường lớn ở trên cánh đồng ngô, ngược lại với hướng của Sở Tử Tiêu tựa như muốn nói lời tạm biệt với mối tình đầu.

Sở Tử Tiêu lái xe đi rồi, Giản Mạt đứng ở đầu đường ngô đồng, nhìn chân trời đã biến mất, chỉ để lại rặng mây đỏ ánh chiều tà cuối phía tây, chậm rãi mở miệng: "Tử Tiêu, hẹn gặp lại... "

Ở trong Diamondstar lộ ra một bầu không khí ngưng trọng, cũng giống như trên đường của cánh đồng ngô lúc này.

Thẩm Sơ ngồi ở trung tâm tam giác phía sau dương cầm, móng tay nhuộm trắng nhẹ nhàng áp lên phím đàn đen trắng, hơi nghiêng đầu nhìn về phía Cố Bắc Thần...

Cố Bắc Thần gương mặt nghiêm nghị lãnh đạm, con ngươi sắc bén như loài chim ưng u sâu không thấy đáy chống lại tầm mắt của Thẩm Sơ, trên không trung mang theo chút khúc mắc.


"Có người nói" Thẩm Sơ nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm dễ chịu dễ nghe, "Thời gian năm năm qua không thể lùi lại..." Cô rũ xuống con ngươi cười khẽ, cô vốn rất đẹp nhưng ở dưới ánh đèn lưu ly lại càng thêm xinh đẹp động lòng người.

Cố Bắc Thần khẽ nhấp môi mỏng, mắt đen sâu như vòng xoáy.

Thẩm Sơ đối lại với hắn chỉ có nhợt nhạt cười: "Tay hắn từng dạy em một khúc dương cầm, từ đó trở thành ngôi sao trong lòng em..."

Dứt lời, toàn bộ phòng ăn tràn ra khúc dương cầm hòa hoãn lại say mê lòng người...

Ngón tay Thẩm Sơ như những tinh linh nhảy múa trên những phím đàn đen trắng, những nốt nhạc tràn ra khiến người ta mê đắm.

Đến Diamondstar dùng cơm đều là những người thuộc tầng lớp xã hội thượng lưu, ít nhiều hàng ngày đều rèn luyện một chút âm nhạc. Nghe Thẩm Sơ đàn một khúc dương cầm, tựa như bị trầm mê trong đó... thẳng đến khi nốt nhạc cuối cùng rơi xuống.

Tiếng vỗ tay truyền đến, Thẩm sơ cười nhợt nhạt đứng dậy, ở trên đài chào một cái kiểu hào môn khuê nữ rồi ca ngạo trở về chỗ ngồi.

"Bắc Thần" Thẩm Sơ nhìn Cố Bắc Thần, cười đến tự tin, "Anh còn yêu em!" Cô mười phần khẳng định.

Cố Bắc Thần mặt không đổi sắc, "Đúng..." Hắn cũng không lảng tránh vấn đề này, "Nhưng điều đó cũng không thể thay đổi việc tôi đã kết hôn."

"Em chờ anh trở lại bên cạnh em..." Thẩm sơ bình tĩnh nói, "Vẫn chờ đợi!"

Cố Bắc Thần nhíu mày kiếm một cái khó thấy, "Nếu như anh không ly hôn?" Hắn đột nhiên cười lạnh, "Em nguyện ý làm tình nhân của anh?"


"Nếu như anh muốn giẫm đạp em, vậy em sẽ chìm đắm trong trụy lạc đó..." Thẩm Sơ cười cười, chỉ là có chút cay đắng.

Mặt Cố Bắc Thần thoáng chốc lạnh đi, "Thẩm Sơ, em là đang ép anh?"

"Nếu như anh cho rằng là như vậy, thì cứ cho là vậy đi." Thẩm Sơ nhếch môi, cô cố gắng duy trì sự kiêu ngạo của mình.

Cố Bắc Thần nhìn vẻ mặt Thẩm Sơ như vậy, cuối cùng vẫn thất bại...

"Thẩm Sơ, em biết rất rõ ràng, anh không thể nào thấy em đặt mình vào cảnh hèn mọn như vậy." Cố Bắc Thần cười tự giễu, "Thẩm Sơ, em thắng rồi." Cố Bắc Thần ánh mắt thâm thúy, có chút nghiến răng nghiến lợi, "Dùng tình yêu anh dành cho em để thắng anh!"

Thẩm Sơ cúi xuống, hai tay ôm lấy cánh tay đặt trên mặt bàn của Cố Bắc Thần, "Bắc Thần, em chỉ muốn cùng anh ở một chỗ..."

Cố Bắc Thần ánh mắt sáng quắc nhìn Thẩm Sơ, cô vốn là một người phụ nữ cao ngạo, mặc dù trước giờ ở trong nhà không được coi trọng nhưng chưa bao giờ thấy cô xấu hổ.

Lúc này... cô nói chuyện nhẩn nhẫn tự ti với hắn như vậy, là đã buông xuống bao nhiêu cao ngạo.

Đêm xuống, từng câu chữ mang ý niệm tình yêu như kéo dài bất tận, có người vui mừng, có người rung động, có người do dự cũng có người buông thả chính mình.

Cố Bắc Thần và Thẩm Sơ không ai hỏi sự tình năm năm đó, dường như đem thời gian dừng lại vào năm năm trước, dừng ở lúc hai người cùng điên cuồng yêu đối phương.

Sau khi rời Diamondstar, Cố Bắc Thần đưa Thẩm Sơ trở lại quán rượu.

Đứng ở trước thang máy quán rượu, Cố Bắc Thần hai tay để trong túi, sau năm năm chìm nổi, hắn càng trầm ổn ít phát ra những cảm xúc riêng của mình.


Thẩm sơ nhìn hắn, đột nhiên khoác khuỷu tay hắn miệng nở nụ cười, "Vẫn nhớ Lam Điều đó sao?"

"Ừ." Cố Bắc Thần nhàn nhạt đáp lại.

Thẩm Sơ vừa nghe, đôi mắt sáng rực lên, "Rượu em để nơi đó đâu?"

Cố Bắc Thần nghiêng đầu nhìn Thẩm Sơ, mắt thật sâu, âm thanh có chút không thoải mái, "Vẫn ở đó."

Thẩm Sơ vừa nghe, lập tức kiễng đầu ngón chân hôn lên gương mặt Cố Bắc Thần, "Anh vẫn tuân thủ hứa hẹn của chúng ta..." Giọng nói của cô có chút vui mừng.

Cố Bắc Thần mím môi, đúng lúc thang máy đến, hắn không biết là có phải không muốn trả lời vấn đề của Thẩm Sơ hay vẫn còn lúng túng mà nâng bước chân vào thang máy.

Thẩm Sơ ý cười trên khóe miệng càng sâu, theo Cố Bắc Thần cùng tiến vào thang máy, "Cho nên, anh vẫn đang đợi em, đúng không?"

Cửa thang máy đóng "Rầm" lại, qua khe cửa có thể thấy Cố Bắc Thần đã bất đắc dĩ từ bỏ sự lãnh đạm xuống.

Đúng lúc, có ký giả vội vàng đi tới, nhưng cửa thang máy đã triệt để đóng lại.

Ký giả âm thầm giậm chân, chần chừ mấy giây, liền không nhìn tới Cố Bắc Thần mang theo nữ nhân nào vào phòng... Hắn âm thầm mắng mình đồng thời nhìn lên con số trên thang máy, cuối cùng thấy con số dừng lại ở phòng tổng thống ở tầng cao nhất, mắt không khỏi sáng lên.

Cố Bắc Thần thường có Scandal quấn thân, nhưng từ trước tới giờ chưa ai chụp được hình hắn mang phụ nữ đến khách sạn...

Tấm hình lần trước cùng Lạc Hiểu Đồng cũng chỉ là do góc độ mà thôi, cũng chỉ vì người cầm ống kính.

Ký giả khóe miệng nở nụ cười tươi, vội vàng mở điện thoại gửi một cái tin nhắn đến tòa soạn để phái vài người đến đây nằm vùng, để chụp xem nữ nhân này là ai...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận