Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em

Editor: Cin

Cố Bắc Thần hai tay đút sau túi đứng ở dòng sông Seine, gió sông nhẹ nhàng quét qua mặt, vương lên mái tóc ngắn lộ vẻ cương quyết, cũng thổi thổi đi tầm mắt của hắn...

Tiêu Cảnh đứng phía xa xa, mấy ngày này, bởi vì vội vàng quay trở về Lạc Thành, hắn và Thần thiếu cơ bản mỗi ngày có rất ít thời gian nghỉ ngơi.

Thế nhưng, dù cho như vậy, mỗi lần đến một nơi... Thần thiếu đều đem những cảnh đặc sắc chụp lại, sau đó là gửi cho Giản Mạt.

Thần thiếu nói, hắn muốn hắn lần nữa trở thành một thói quen trong sinh hoạt của cô... Mà cái thói quen này, là dùng sự kiên định, và cần cả trái tim mới làm được.

Chậm rãi thu lại mâu quang, Cố Bắc Thần xoay người đi qua chỗ đỗ xe, lên xe.

"Đến sân bay..." Cố Bắc Thần nhàn nhạt mở miệng.

Tiêu Cảnh không hỏi vì sao, đột nhiên đưa ra quyết định như vậy đã không phải là lần đầu tiên.

Hắn cảm thấy... Chuyến đi này có thể sẽ ít đi khoảng một hoặc hai ngày so với dự định lúc trước của Thần thiếu.

Thời điểm ngồi ở khu vực khách hạng nhất ở sân bay Sydney, Cố Bắc Thần chỉ là yếu ớt mở miệng: "Bên người cô ấy nhiều sói lắm... Tôi phải giám sát chặt chẽ một chút"

Tiêu Cảnh âm thầm nhếch miệng, rất muốn nói: Thần thiếu của tôi ơi, ngài sinh ra chủ định làm nam chủ, cứ tự tin như thế không phải là tốt sao? Sao lại phải tỏ ra vẻ bá đảo của một tổng tài phong độ, cái gì mà kebe-don (Thể hiện cool ngầu), giường nệm.... Các loại nệm, trực tiếp hát lên không phải là chinh phục được rồi sao?

Thế nhưng, hắn cũng chỉ là âm thầm treo ghẹo thôi, không có dám nói ra.


Một người đã bay lên không trung, một người vẫn đang cầm bút không ngừng vẽ lung tung... Ngày ngày cứ bận rộn như vậy mà qua đi.

Giản Mạt xoa xoa nhẹ lên vai, sau đó đem bản phác thảo, sơ đồ vào trong túi, chuẩn bị đi đón bánh bao.

Mấy ngày này bận làm thiết kế, bánh bao cơ bản đều là để Lý Tiểu Nguyệt đi đón... Hôm nay cô nói muốn đi đón, đáp ứng yêu cầu, liền muốn làm cho bằng được.

Lúc tới trước cửa trường, Giản Mạt gặp lại Hà Dĩ Ninh, hai người nói chuyện phiếm mới biết, con gái của cô ấy và con bánh bao học cùng một lớp.

"Lần trước con bé không sao chứ?" Giản Mạt quan tâm hỏi.

Hà Dĩ Ninh mỉm cười lắc đầu, có chút bất đắc dĩ, "Nó thích đùa dai với thầy cô thôi..." Nói đến đây, cô càng trở nên bất đắc dĩ.

Giản Mạt vừa nghe, không phải mân mê môi, "Hiện tại đứa trẻ nào cũng nghịch ngợm mà!" Cô nói như vậy, thế nhưng trong giọng nói lại tràn đầy hạnh phúc.

Hà Dĩ Ninh gật gật đầu, sau đó cùng Giản Mạt tán gẫu, đứng chờ mấy đứa bé tan học.

Giản Kiệt kéo tay Nhất Nhất đi ra, một màn như vậy khiến người kinh ngạc không chỉ có mỗi Hà Dĩ Ninh, thậm chí là Giản Mạt.

Giản Kiệt là ai? Kiêu ngạo, không bao giờ muốn đi cùng tiểu ma quỷ...

Những đứa bé gái thích hắn cũng nhiều quá đi, nhưng cho tới bây giờ cái dáng vẻ lạnh lùng không còn nữa... Hắn bây giờ lại chủ động dắt tay con gái?


Ha ha... Giản Mạt vô cùng vui vẻ, chỉ cần đừng giống như bộ dạng của Cố Bắc Thần là cô liền vui vẻ!

Hà Dĩ Ninh lại nhìn Giản Kiệt, không khỏi hơi nhíu mày, "Đó là..." Nói rồi, cô quay ra hướng Giản Mạt, thấy tầm mắt cô vẫn nhìn hai đứa trẻ, không hỏi đã khẳng đính, đó chính là con trai của cô ấy.

Chỉ là... Đứa con trai này nhìn không giống với Tô Quân Ly, trái lại là giống ai chứ?

Hà Dĩ Ninh nghĩ, lại liếc qua Giản Mạt một cái...

Giản Mạt không biết tâm tư cửa Hà Dĩ Ninh, Giản Mạt lúc này liền nghĩ, nếu như bánh bao cùng Nhất Nhất đến với nhai, có gọi là thanh mai trúc mã không nhỉ?

Xem ra... Sau này cần phải cùng Hà Dĩ Ninh tiếp xúc nhiều một chút.

"Bác sĩ Hà, có thể lưu lại số điện thoại không? Giản Mạt hàm ý cười nói, "Nhìn quan hệ của hai đứa bé không tệ, nếu như về sau có đi chơi hay dã ngoại thì mọi người cùng nhau đi?"

Hà Dĩ Ninh mỉm cười gật gật đầu, sau đó hai người trao đổi số điện thoại...

Cùng lắm là, Hà Dĩ Ninh đã đoán ra được Giản Kiệt là con ai rồi, nhưng Giản Mạt lại không có nhìn ra gương mặt của Nhất Nhất giống với ai đó.

Mang theo tâm tình vui vẻ, Giản Mạt cùng Giản Kiệt cùng quay về nhà...


"Thành thật khai báo, con có phải là thích cô bé kia rồi không? Giản Mạt nhíu mày hỏi.

Giản Kiệt ngẩng đầu nhìn vào mắt của Giản Mạt, bất mãn nói: "Mommy à, tư tưởng của mommy có phải không bình thường không vậy?"

"..." Giản Mạt bĩu môi, cũng chả để ý tới lời của Giản Kiệt, chỉ là đắc ý nói, "Ơ kìa, nếu con thích thì cứ nói ra... Mommy cũng sẽ không cười nhạo con."

Giản Kiệt lần này trực tiếp cười nhạo cô, "Có người yêu ai đó cũng đâu dám nói ra, còn nói con không dám nói..."

Giản Mạt bỗng nhiên dừng bước, sau đó nhìn về phía Giản Kiệt, trong ánh mắt dần dần bốc lên lửa giận, "Con có ý gì?"

Giản Kiệt bĩu môi, cũng không nói gì liền đi tiếp.

"Giản Kiệt!" Giản Mạt nghiến răng nghiến lợi nhìn thân hình bé nhỏ kia.

Giản Kiệt không dừng lại, chỉ nói: "Con chỉ thuận miệng nói vậy thôi, nhưng rõ ràng... Mommy có tật giật mình!"

Nghe lời hắn nói, Giản Mạt cảm thấy thật bế tắc... Vì sao lúc trước cô bị Cố Bắc Thần đùa bỡn, bây giờ lại bị con hắn đùa giỡn chứ?

Chỉ số thông minh của cô thực sự là bị đáng cắp mà...

Mang theo tâm tình ủ dột, Giản Mạt bất mãn mân mân môi.. Bởi vì có một Cố Bắc Thần nên quả thực không thể hoàn toàn chơi vui vẻ được.

...

Sở Tử Tiêu đứng trước cửa sổ trong văn phòng luật sư, nhìn hoa ngô đồng đã nở rộ, tầm mắt dần trở nên thâm sâu...


"Cốc Cốc!"

Tiếng đập cửa kéo đi những suy nghĩ của hắn, hắn hơi thu lại mâu quang, đồng thời nói: "Vào đi!"

Đường Dục mở cửa tiến vào, trong tay cầm một tập hồ, thần sắc nghiêm trọng, "A Tiêu, cậu xem cái này một chút..."

Bởi vì trong tay đang cầm vụ án hình sự chống lại Mạc Thiếu Sâm, gần đây lại bận rộn thu thập chứng cứ... Tuần sau lại liền muốn lần đầu tiên công khai, nên chưa có đột phá gì lớn.

Sở Tử Tiêu xoay người nhận lấy hồ sơ trong tay Đương Dục, lật ra xem, đột nhiên con ngươi mở to, vẻ mặt không thể tin được nhìn Đường Dục.

Đường Dục sắc mặt nghiêm trọng gật gật đầu, sau đó nói: "Tôi cũng không tin được, người này lại liên quan đến sự tình Ngự Cảnh Hồ năm xưa."

Bây giờ, Ngự Cảnh Hồ đã hoàn toàn được đưa ra thị trường.... Ai cũng không nghĩ đến, vụ án này vậy mà có dính dáng đến sự tình sáu năm trước.

"Cậu đã tìm hiểu kĩ chưa?" Sở Tử Tiêu sắc mặt không tốt hỏi.

Đường Dục lắc đầu, "Bởi vì việc này không có nhiều quan hệ, nên không cách nào hỏi được..."

Bọn họ đều rõ ràng, nếu như đem sự dính dáng này làm lớn, có thể sẽ lôi ra được nhiều uẩn khúc hơn... Quan trọng chính là, luật sư không thể có lòng hiếu kỳ quá lớn, chỉ cần hiếu kỳ với án tử là được rồi!

Dường như có chống cự, có bồi hồi, có sự sỡ hãi, còn có bức thiết!

Sở Tử Tiêu hạ con ngươi, lại nhìn về phía tập hồ sơ, cuối cùng mới lấy ra một tờ giấy kia, sau đó nói: "Chuyện này tôi sẽ tự xử lý."

Đường Dục dường như đã đoán được hắn sẽ nói như thế, dù sao... Việc này cũng liên quan đến cha của Giản Mạt, còn là sự lựa chọn cuối của Giản Mạt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận