Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em

Edit: Cố Tư Yên

Nếu như lúc này nói đối với những câu nói của Du Tử Quân, Giản Mạt không thấy cảm động, thì đó là gạt người... Trên thế giới này, có người bỏ rơi bạn, cũng sẽ có người kiên định không bao giờ vứt bỏ bạn.

Đối với cô, có thể may mắn có nhiều người bên cạnh như vậy, Giản Mạt biết, cô nên đi thì tốt hơn...

“Du tổng, cám ơn anh!” Giản Mạt hơi nhếch môi, rưng rưng cười nói.

“Định khi nào thì đi?” Du Tử Quân hỏi, “Quyết định rồi nói tôi, tôi sẽ liên hệ với giáo viên bên đó, sau khi cô qua đó có thể học trước một khóa...” Hắn vui đùa nói.

“Hiện tại những bản thiết kế giao cho tôi, tôi đều đã hoàn thành xong, nếu như không phải gặp phải chuyện ngoài ý muốn này, tôi đã rời đi từ lâu...” Giản Mạt cụp mắt xuống, “Tôi cần rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt để cho mình bình tĩnh lại!”

Du Tử Quân có thể hiểu ý nghĩ của Giản Mạt, gật đầu, “Ừ, quyết định đi rồi nói cho tôi...”

Giản Mạt gật đầu, sau đó cầm chi phiếu đi ra.

Trước khi rời đi, cô tính chiều nay sẽ đến bệnh viện để giải quyết hết mớ sổ sách kia, sau đó, hai ngày này xử lý tốt chuyện nơi đây, sau đó sẽ nhanh chóng rời khỏi Lạc thành... Đi đến UCL để đào tạo chuyên sâu về kiến trúc thiết kế, nơi mà cô vẫn hằng mơ sẽ được đến.

“Chị Mạt...” Hướng Vãn rầm rì nhìn Giản Mạt, trong mắt lộ ra tâm trạng không muốn chia cách.

Giản Mạt kiên cường như vậy khiến cho người ta đau lòng, Mạc Tiểu Nhã mím môi cười, liếc mắt nhìn Hướng Vãn sau đó mới lên tiếng: “Tìm thời gian cùng mọi người ăn một bữa cơm đi? Chờ đến khi Giản Mạt trở về từ UCL, cô ấy sẽ mời chúng ta uống cà phê.”


Đinh Đương vội vàng gật đầu, Đại Hùng cũng nhao nhao phụ họa.

Giản Mạt rất cảm kích, từ khi thực tập cho đến khi làm việc cô đã có được những người đồng nghiệp tốt như vậy, mấy người ở cùng phòng khác cũng không ồn ào với nhau, đều đã giúp nhau tiến bộ... Hoàn cảnh làm việc như vậy mặc dù không thể thiếu sự dẫn dắt của Du tổng và trưởng phòng, thế nhưng, cũng giống với tất cả mọi người, hai người họ đều có một tấm lòng lương thiện của một ông chủ.

“Ngày mai đi...” Giản Mạt mở miệng, “Tôi bao!”

Mọi người nhao nhao gật đầu, trong thời gian này, không khỏi khiến mọi người càng thêm cảm khái... Sợ rằng, Giản Mạt rời đi cũng chính là chuyện hai ngày nữa.

Buổi trưa, Lý Tiểu Nguyệt đến tìm Giản Mạt ăn cơm, hai người ngồi ở quán lẩu ngay phía đối diện của công ty quốc tế Lăng Vũ.

“Mình ly hôn rồi...” Giản Mạt đột nhiên nói.

Lý Tiểu Nguyệt đang chuẩn bị lao vào ăn, nghe Giản Mạt nói như vậy, đột nhiên trở nên sửng sốt, lập tức trừng mắt hỏi: “Cậu nói cái gì?”

Giản Mạt bình tĩnh nói, “Mình ly hôn rồi...”

“Ý của cậu là...” Lý Tiểu Nguyệt sắp xếp lại ngôn ngữ trong đầu rồi mới nói, “Cậu và Cố Bắc Thần...” Cô đột nhiên phát hiện thanh âm của mình có chút lớn, vô thức nhìn xung quanh, thấy không có người chú ý, mới cúi người về phía trước, giảm thấp âm lượng xuống, “Cậu và Cố Bắc Thần ly hôn rồi sao?”

Giản Mạt gật đầu, “Sáng sớm hôm nay đã ký vào đơn ly hôn!”


“Hắn có biết sự việc của mẹ cậu hay không?” Khuôn mặt Lý Tiểu Nguyệt trở nên giận dữ, lần đó lúc Mạt Mạt vừa bước ra ngoài bệnh viện, hắn có biết bộ dạng của cô giống như một xác chết hay không?

Giản Mạt lắc đầu, “Từ đầu tới đuôi, anh ấy chưa từng biết sự tồn tại của mẹ mình...” Cô cười, “Mình cũng không định cho anh ấy biết.”

Vẻ mặt Lý Tiểu Nguyệt càng trở nên tức giận, “Bởi vì Thẩm Sơ sao?”

Giản Mạt cười chua chát, nhún vai, “Chắc là vậy...”

“Mẹ kiếp!” Lý Tiểu Nguyệt chửi tục một câu, “Vừa thấy người phụ nữ đã biết cô ta là loại người đạo đức giả rồi... Đầu óc của Cố Bắc Thần chắc chắn đã bị con đàn bà đó gặm mất rồi? Cho nên hắn mới vì người phụ nữ kia mà không thu mua JK nữa, hơn nữa còn muốn ly hôn với cậu!”

“Như vậy cũng tốt...” Giản Mạt bình tĩnh nói, “Chúng mình kết hôn với nhau vốn là vì lợi ích. Mình gả cho anh ta là vì mẹ, hiện tại mẹ không còn... Ly hôn cũng tốt. Ít nhất... Mình không cần phải ngụy trang nữa.”

“Cũng đúng...” Lý Tiểu Nguyệt để đũa xuống, căm giận nói, “Chúng ta tự đi trên con đường tươi sáng của chúng ta, để cho mấy tên đàn ông thối tha kia đi chết hết đi!”

Giản Mạt cụp mắt cười tự giễu, lại mở miệng: “Tiểu Nguyệt... Mình mang thai rồi...”

“...” Lý Tiểu Nguyệt chỉ cảm thấy khi ăn xong bữa cơm này, trái tim của cô cũng cần phải đi bệnh viện gấp, “Cậu đang nói láo sao...” Cô nín thở nửa ngày, mới mở to hai mắt nhìn Giản Mạt nói, “Sao lại có thể cẩu huyết như vậy?”

Giản Mạt hít một hơi thật sâu, ngước mắt nhìn Lý Tiểu Nguyệt nói: “Thế nhưng mình rất biết ơn... Bởi vì, mình không còn phải kiên trì một mình nữa!” Cô cười, nụ cười xán lạn lan tràn đến đáy mắt, giống như ánh sáng mặt trời.


Trong nháy mắt, Lý Tiểu Nguyệt đột nhiên cảm thấy đau lòng thay cho Giản Mạt, “Thế nhưng, cậu phải đi học... Một người mang thai sẽ rất vất vả.”

“Hai năm qua không vất vả sao? Trước khi mẹ mình mất...” Giản Mạt cười, một chút gánh nặng cũng không có, “Mình nghĩ, có thể mẹ đã biết mình có em bé, cho nên mới an tâm rời bỏ mình như vậy, có đúng không?”

Cô nói như vậy, Lý Tiểu Nguyệt còn có thể khuyên cái gì?

Lý Tiểu Nguyệt cầm chặt bàn tay của Giản Mạt, “Nhóc con, vẫn là câu nói kia... Cho dù cậu làm bất cứ chuyện gì, mình đều ở sau lưng cậu ủng hộ cậu.” Nói xong, cô vội vàng nói, “Tuyên bố với cậu trước, mặc kệ đứa bé là nam hay nữ, đều phải để mình làm mẹ đỡ đầu!”

Giản Mạt mím môi cười, gật đầu, “Chắc chắn rồi!”

Bên ngoài vừa lúc có ánh nắng chiếu qua, những tấm thảm tuyết trải dài ngày hôm qua dưới sự vuốt ve của những ánh nắng ấm áp ngày hôm nay, đã hóa thành những đọng nước lớn nhỏ, thấm ướt cả ven đường.

Dưới khí trời như vậy, sòng bạc ở Thiên Đường Dạ không mở cửa kinh doanh cả một ngày... Đối với một nơi vui chơi nổi danh ở Lạc Thành như vậy mà nói, không mở cửa kinh doanh một ngày trực tiếp mang đến rất nhiều tổn thất, cũng khiến người ta không dám tự đánh giá con số tổn thất.

“Chậc chậc...” Hai cánh tay của Lệ Vân Trạch vòng trước ngực, thấy Cố Bắc Thần đã cởi bỏ tây trang, tay áo sơ mi cũng đã vén lên, bên cạnh có sắp xếp, bố trí mấy nhân viên, không khỏi nói, “Long lão đại, có phải nhiệt tình quá rồi không... Quả thực so với Hướng Nam còn nhiều sức sống hơn!”

Long Kiêu ngồi ở trên ghế, trong tay cầm một ly rượu, đôi mắt đen sâu thẳm, lãnh đạm mở miệng: “Tôi chỉ muốn biết, sau khi cậu ta uống xong có trả hết phí bao ngày hôm nay không?”

Lệ Vân Trạch vừa nghe xong, lập tức cười lớn, “Không sau đâu, sau khi xong việc cậu có thể trực tiếp ghi giấy nợ đưa đến Đế Hoàng... Không phải là vừa mới thu mua rất nhiều cổ phần của JK sao? Cậu ta có rất nhiều tiền!”

Đôi môi mỏng của Long Kiêu mím lại, đáy mắt cũng xuất hiện ý cười hiếm thấy.

Ở Thiên Đường Dạ đã sắp xếp xong, Cố Bắc Thần lấy điện thoại di động ra liền gọi điện thoại cho Tiêu Cảnh, thanh âm lạnh buốt, “Đã chuẩn bị xong phòng ăn chưa?”


Tiêu Cảnh thở dốc nói, “Thần thiếu, đã bảo đảm thời gian dùng cơm, tất cả đều ổn!”

“Nếu không tốt, tiền thưởng cuối năm sau của cậu, tôi cũng sẽ trừ hết!” Cố Bắc Thần tức giận nói xong liền cúp điện thoại.

Tiêu Cảnh âm thầm nhếch miệng, tối hôm qua bận rất nhiều việc, thế cho nên buổi trưa ngày hôm nay hắn mới rời khỏi giường...

Thần thiếu nói hắn bố trí phòng ăn, nhưng mà lúc đó hắn đang ngủ... Có thể nghĩ, Thần thiếu có bao nhiêu tức giận, hắn có bao nhiêu đau khổ!

Thế nhưng, thực sự không thể trách hắn... Mấy ngày hôm nay bận rộn cả ngày cả đêm, ai biết khi xong hết mọi việc... Vui quá hóa buồn như vậy!

Tiêu Cảnh rất khổ cự, Cố Bắc Thần cũng rất phiền muộn.

Hắn quay đầu lại liếc nhìn hai người vẫn thờ ơ lạnh nhạt, anh em cười trên nỗi đau của người khác, chợt cảm thấy càng thêm buồn bực.

Cố Bắc Thần nhìn nhìn xung quanh, thấy tiến độ hẳn là không có vấn đề, mới gửi tin nhắn cho Giản Mạt...

G tiên sinh: Ở vườn Vọng Giang, sáu giờ rưỡi tối, Mạt nhi, anh chờ em!

Giản Mạt nhìn tin nhắn, dần dần xuất thần, “G tiên sinh” là thói quen hai năm của cô, lúc này đã tạo thành một vết thương không thể chữa lành...

Bữa cơm ly hôn?

Giản Mạt khẽ cười, cô không muốn đối mặt với hắn, dối trá ngụy trang chính mình... Cho rằng không thèm để ý bất cứ điều gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui