Editor: An Triệu
Động tác Cố Bắc Thần nguyên bản là muốn xoay người cất bước lại bỗng nhiên dừng lại, hắn đưa ánh mắt sắc bén nhìn về phía Giản Mạt, đã thấy cô nhắm mắt lại, ở trong lồng ngực hắn tìm kiếm một tư thế thoải mái mà ngủ say…
Trong nội tâm của Cố Bắc Thần phảng phất như có cái gì đó đang lan ra, cảm giác này giống như đang trở về thời điểm mới mười mấy tuổi, trong máu đều tràn đầy sự rung động.
Hơi hơi nhíu mày, Cố Bắc Thần đối với chính mình nảy sinh tâm tình như vậy có chút bài xích.
“A Thần…” Giản Mạt nhu thuận lên tiếng, liền tại dưới ánh mắt thâm thúy của Cố Bắc Thần, cô lại tìm kiếm một tư thế thoải mái ở trong lồng ngực hắn, nặng nề mà ngủ.
Nhìn bộ dáng Giản Mạt trong mơ hồ mà ỷ lại, Cố Bắc Thần than nhẹ một tiếng, ôm cô lên lầu… Đem cô nhẹ nhàng đặt lên trên giường, sau đó nhìn bộ dáng ngủ say có phần nhu nhược của cô, một bên môi mỏng không tự chủ được phải hiện lên ý cười.
Cúi người, Cố Bắc Thần ở khóe mắt Giản Mạt mà nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn, cảm giác được cô bởi vì không thoải mái mà lông mi khẽ run, môi mỏng không khỏi gợi lên một nụ cười nhạt.
Cố Bắc Thần đứng dậy đi vào phòng tắm, sau khi ra ngoài thấy Giản Mạt vẫn an ổn ngủ, cũng liền đi tới thư phòng xử lý một ít việc còn lại…Chờ hoàn thành xong tất cả cũng đã hơn ba giờ sáng.
Cố Bắc Thần xoa xoa mi tâm, ra khỏi thư phòng liền tự xuống lầu lấy cho chính mình một ly nước… Nhưng mới vừa đi xuống, liền nhìn thấy trên bàn ăn bày ra đủ loại bản thiết kế cùng laptop vẫn còn đang mở.
Theo bản năng đi tới, Cố Bắc Thần đầu tiên là liếc mắt tới bản đồ họa 3D trên màn hình máy tính, sau đó đôi mắt chim ưng hơi rũ xuống dừng ở mấy bản thiết kế mô hình cơ bản bị vẽ một cách lung tung của Giản Mạt … Nhìn tình hình quá mức lộn xộn này, hắn không khỏi nhíu chặt mày kiếm.
Cầm lên mấy bản vẽ đại khái là đã bị quét cho rơi xuống, quay đầu nhìn hướng phòng ngủ ở lầu trên… Cuối cùng, Cố Bắc Thần vẫn là than nhẹ một tiếng rồi khom lưng đem bản vẽ rơi trên mặt đất nhặt lên.
Đêm, dường như hết thảy đều trở nên tĩnh mịch.
Trên chiếc bàn ăn dưới ánh đèn, ngón tay thon dài hữu lực của Cố Bắc Thần cầm bút đang nhanh chóng ở những chỗ mà Giản Mạt chưa hoàn thành trên bản thiết kế mà vẽ vài nét…
Kim giây một vòng lại một vòng chuyển động, Cố Bắc Thần liếc mắt nhìn cái bình cổ kia của Giản Mạt một cái, lại liếc mắt nhìn bản vẽ sơ bộ một cái, ngay sau đó buông tờ giấy đứng dậy, đi lấy cho mình một ly nước.
Ngày hôm sau, mới sáng sớm mà mưa phùn đã đến…
Tiếp theo mùa thu ở Lạc Thành sẽ có những trận mưa mà nhiệt độ không khí giảm xuống, Giản Mạt theo bản năng hướng trong lòng Cố Bắc Thần dụi dụi, mắt không có mở, liền ồm ồm nói: “A Thần, chào buổi sáng…”
“Chào buổi sáng…” Cố Bắc Thần hơi hơi vặn ấn đường, thanh âm trầm thấp vọng trở về, thuận thế còn đem thân hình mềm ấm của Giản Mạt trong lồng ngực mà ôm sát.
Một cánh tay của Giản Mạt nghênh ngang vòng qua lồng ngực to lớn của Cố Bắc Thần, khe khẽ nói: “ Không tính rời giường…”
“Ừm.” Cố Bắc Thần đáp một tiếng, tiếp đó xoay người một cái, hoàn toàn đem thân thể mảnh khảnh của Giản Mạt đều giam cầm trong phạm vi của hắn.
Giản Mạt chậm rãi mở mắt, cái loại thân thể ấm áp này trong nháy mắt khiến tâm cô trầm xuống… Sau này, ôm ấp như vậy, liền không thuộc về cô nữa rồi.
Khóe miệng quét qua một vệt cay chát, lông mi thật dài bởi vì quét tới quét lui ở trên ngực Cố Bắc Thần, liền tựa như lông chim đang không ngừng trêu chọc trái tim của Cố Bắc Thần.
“ A Thần…” Giản Mạt hơi hơi ngửa đầu, “Tối hôm qua là anh ôm em lên hả?”
Cố Bắc Thần mở to mắt nhìn xuống, “Chẳng lẽ là chính em mộng du đi lên”
“…” Giản Mạt nghe xong, khóe miệng cười ngọt ngào.
“ Người nào đó vào tối qua còn thổ lộ với anh nhỉ…” Cố Bắc Thần chậm rãi mở miệng, nhẹ liếc đáy mắt của Giản Mạt còn đang sửng sốt, “ Thế nào, sẽ không phải quên rồi chứ?”
“ Làm sao có thể?” Giản Mạt kinh ngạc, thật sự một chút ấn tượng cô cũng không nhớ, nhưng theo bản năng mặt cũng nóng lên, thật giống như có tật giật mình vậy.
Cố Bắc Thần cười lạnh, “ Anh biết ngay, em cố tình nói dối…”
Hắn nói xong liền buông Giản Mạt ra chuẩn bị đứng dậy.
Bởi vì Cố Bắc Thần đột nhiên rời đi, khí trời se lạnh lập tức chui vào trong chăn, Giản Mạt theo bản năng rùng mình một cái, “ Em ăn ngay nói thật… Cái gì gọi là cố tình ” Cô bất mãn lầm bầm, nhưng mắt lại chứa đựng một chút khẩn cấp nhìn Cố Bắc Thần.
Cố Bắc Thần xoay người, vừa vặn đối diện với tầm mắt Giản Mạt: “ Nếu như em thật sự thổ lộ… Anh phải trả lời như thế nào?”
Giản Mạt hơi hơi trương miệng, sâu trong đáy mắt rõ ràng thoáng qua sự hốt hoảng vội vàng phản bác: “ Anh suy nghĩ quá rồi… Sáng sớm anh liền mơ mộng hão huyền, đây là bệnh…Cần phải trị!”
Cố Bắc Thần cười cười, xoay người đi rửa mặt, lưu lại Giản Mạt ngồi ở trên giường đang có loại cảm giác nói không nên lời.
Có chút mất mát, lại có chút tự giễu…
Sau khi rửa mặt, Giản Mạt có chút hậm hực đi xuống lầu, rầu rĩ mở miệng: “ Ghét nhất trời mưa…”
“ Xảy ra chuyện gì?” Cố Bắc Thần nhấp một hớp cà phê.
“ Ông trời đang khóc, tâm tình có thể tốt được lên mới là lạ!”
Cố Bắc Thần ngước mắt liếc Giản Mạt: “ Ấu trĩ!”
“…” Khóe miệng Giản Mạt co giật một chút, phủi miệng liền bắt đầu thu dọn bản thiết kế còn đang bày ra ở trên bàn ăn, đối với tối hôm qua rốt cuộc không có vẽ được nội thất thiết kế nào mà tâm tình càng thêm không tốt.
Đột nhiên…
Động tác thu dọn của Giản Mạt bỗng nhiên ngưng lại, cô vội vàng buông xuống những cái khác, cầm lên một bản vẽ sơ bộ nhìn… Quan sát từ trên xuống dưới một hồi lâu, đều không rõ ràng cho lắm.
“ Thế nào, bị chính thiết kế khó coi của mình dọa sợ rồi?” Cố Bắc Thần nhướng mày hỏi.
Giản Mạt không để ý đến Cố Bắc Thần, chỉ cau mày nhìn chỗ phác họa ban đầu kia lẩm bẩm tự nói: “ Em không nhớ là em đã hoàn thành nó nha…”
Thế nhưng là, nếu như không có hoàn thành, vậy thì cũng không thể là do quỷ vẽ chứ?
“ A Thần…”
“ Hửm?” Cố Bắc Thần lãnh đạm trả lời.
“ Cái này…” Giản Mạt có chút rối rắm, “ Thời điểm ngày hôm qua anh ôm em đi ngủ,em đã vẽ xong chưa?”
Cố Bắc Thần nhẹ liếc mắt qua bản thiết kế, hờ hững nói: “ So với việc ôm em đi ngủ…Em cho rằng bản thiết kế sẽ có thể thu hút được anh sao?”
Mức độ giễu cợt này làm cho Giản Mạt nhe răng nhếch miệng, “ Có cái gì ghê gớm…” Cô lẩm bẩm một lúc sau lại vui vui vẻ vẻ thu thập bản thiết kế, suy nghĩ đợi lát nữa sẽ đem bản đồ họa 3D qua công ty, liền có thể an tâm ứng phó với cuộc họp so bản thảo thứ hai ở Đế Hoàng rồi.
Ánh mắt Cố Bắc Thần thâm thúy nhìn khóe miệng Giản Mạt nở nụ cười, có chút tham lam không nỡ dịch chuyển tầm mắt…
Từ ngày hôm qua khi cô nhận được thiết kế “Khuynh tâm chi luyến” cho đến lúc này ngoài ý muốn cho rằng bản thiết kế của mình đã hoàn thành một cách vui vẻ, làm hắn đột nhiên muốn trân trọng cô nhiều hơn…
“ A Thần…” Giản Mạt uống sữa bò nói, “Đợi chút nữa anh đưa em qua trạm xe điện ngầm nha.”
Ngày hôm qua là Cố Bắc Thần đưa cô đi, nên xe cô vẫn còn ở công ty.
“ Ừm!” Cố Bắc Thần đáp nhẹ.
Trong lòng Giản Mạt cực kỳ phấn khởi, bởi vì sáng sớm đã mưa dầm nên tâm tình giống như sương mù nay lại lập tức sáng sủa lên…
Đúng lúc: “ Ting ting” điện thoại di động rung lên truyền tới tiếng báo hiệu.
Cố Bắc Thần điềm nhiên buông tờ báo mà cầm lấy di động, nhẹ liếc mắt nhìn cuộc gọi đến, khuôn mặt lạnh lùng không có nửa phần biến hóa gì…
Hắn không nói gì, chỉ nghe đối phương nói xong mới trực tiếp mở miệng: “ Anh lập tức tới đó…” Nói đoạn, hắn đã đứng dậy đi ra ngoài, “ Anh nói, anh lập tức sẽ tới, Thẩm Sơ, em chờ ở đó đi!”
Giản Mạt nhìn theo thân ảnh Cố Bắc Thần có chút ẩn nhẫn muốn bạo phát đi ra cửa biệt thự, ngay sau đó… Truyền đến âm thanh động cơ vang lên, mãi đến khi ở trong ngày mưa phùn đầu tiên của Trung Quốc mà lạnh lùng rời đi…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...