Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em

Editor: An Nhiên

Chỉ thấy gương mặt lãnh đạm lạnh lùng.

Đôi mắt chim ưng nhẹ liếc nhìn Giản Mạt sau khi đi đến: "Đến xem mấy người chỗ em nỗ lực thế nào..."

"..." Khóe miệng Giản Mạt co quắp, sau đó cũng không nói gì xoay người đi đến bàn làm việc của mình gần đó.

Cố Bắc Thần đi đến, lãnh đạm hỏi: "Ăn cơm chưa?"

Giản Mạt cũng không biết vì sao đã muộn như vậy rồi mà Cố Bắc Thần còn đến công ty, trong tòa nhà văn phòng này chắc đã sớm không còn người, chỉ là trong lòng có chút âm thầm vui mừng.

"Em..." Giản Mạt vừa mở miệng nói được một chữ, sau đó đụng phải đôi con ngươi lạnh lùng sâu thẳm của Cố Bắc Thần, âm thầm nuốt nước bọt, lập tức đổi giọng, nói: "Em ăn rồi."

"Anh còn chưa ăn!"

"Hả?" Giản Mạt trong lúc nhất thời cũng chưa kịp tiêu hóa hết câu nói của hắn.

Cố Bắc Thần lạnh mặt: "Thu xếp công việc rồi tan tầm, cùng đi ăn với anh."

Lúc này Giản Mạt mới hiểu được hắn có ý gì: "Thần thiếu nếu muốn tìm người cùng ăn cơm, em nghĩ, hẳn là có rất nhiều người tình nguyện đi cùng chứ?" Cô nói, nghịch ngợm nháy mắt với hắn.

Cố Bắc Thần mặt càng lạnh hơn: "Nhưng theo như anh biết thì... bà xã của Thần thiếu chỉ có một mình em thôi!"


"..." Giản Mạt giật giật khóe môi, đột nhiên rất muốn đem café trong tay hắt lên mặt Cố Bắc Thần.

Hỗn đản!

Hiện tại mới nghĩ đến cô là bà xã của hắn sao? Vậy mà không biết tối hôm qua có người nào đó cùng nữ nhân khác ở bờ sông Lạc Thành ôm ôm ấp ấp vậy?

Con ngươi Cố Bắc Thần khẽ liếc nhìn của notebook còn đang mở ra của cô, khẽ mở miệng, lãnh đạm nói: "Cho em hai phút để thu dọn mọi thứ."

Trong lòng Giản Mạt biết không còn cơ hội để tiếp tục, suy nghĩ một chút, cảm thấy bản thiết kế văn phòng luật Sở Đường của cô vẫn có chút chưa hoàn thiện, trong lòng hơi tiếc nuối, nhưng cũng đành tắt máy vi tính, dọn dẹp lại mấy bản thiết kế trên bàn.

"Rầm" một tiếng, có một tập bản thiết kế không cẩn thận bị rơi xuống đất... Giản Mạt vô thức cúi người xuống định nhặt lên, nhưng bản thiết kế ấy đã rơi vào trong bàn tay thon dài mạnh mẽ của Cố Bắc Thần rồi.

Cố Bắc Thần chuyển động con ngươi, tầm mắt rơi trên dòng chữ in trên bản thiết kế...

Khi nhìn thấy dòng chữ "Mặt bằng bản thiết kế văn phòng luật sư Sở Đường" kia, môi mỏng của Cố Bắc Thần câu lên thành một nụ cười lạnh lùng cùng chế nhạo, đưa bản thiết kế trong tay trả lại cho Giản Mạt.

"Cái kia... Thực sự em chỉ..." Giản Mạt vô thức muốn giải thích chuyện này một chút, nhưng khi mở miệng lại đột nhiên cảm thấy nếu như chính mình đem chuyện này ra giải thích rõ ràng, sự tình trái lại sẽ rất dễ biến thành hiểu lầm, nên chỉ đơn giản cắn răng nói: "Cái này là bản thiết kế hôm nay em vốn muốn trả lại."

"Hừ!" Cố Bắc Thần cười lạnh một tiếng rồi xoay người liền đi ra ngoài, trên gương mặt tuấn tú kia chưa từng có nhiều biểu tình khó đoán như vậy.

Lúc này Giản Mạt cũng không thể biết chắc chắn rằng trong lòng Cố Bắc Thần suy nghĩ như thế nào, chỉ vội vàng cầm máy tính xách tay của mình đuổi theo.

Kỳ thực, từ lúc Cố Bắc Thần bắt đầu xuất hiện ở thời khắc kia, Giản Mạt liền đã cảm thấy có điều gì đó rất bất thường rồi.


Trước không nói đến việc Cố Bắc Thần muốn ăn cơm không cần cô đi chung, cho dù là hôm nay thần kinh rối loạn muốn ăn cùng cô, dựa theo đặc tính cao cao tại thương vốn có của hắn, thế nào cũng chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, liền có thể đem cô tức tốc trở về nhà.

"A Thần, sao trễ thế này anh lại còn nghĩ đến chuyện đi ăn tối với em vậy?" Giản Mạt cảm thấy Cố Bắc Thần bởi vì nhìn thấy bản thiết kế ban nãy mà rất tức giận, cô chỉ có thể trước liếm mặt lấy lòng đã.

"Đêm qua ăn không được nhiều, hôm nay ăn bù." Cố Bắc Thần lạnh lùng mở miệng.

Giản Mạt vừa nghĩ đến tối hôm qua, tâm trạng lập tức ủ dột, nhưng trong nháy mắt gương mặt đã khôi phục lại trạng thái vui vẻ bình thường: "Trễ như thế này rồi... ăn bát mì thôi có được không?"

"Đi ra ngoài ăn!" Cố Băc Thần liếc nhìn Giản Mạt: "Em trả tiền."

"..." Khóe miệng Giản Mạt co quắp: "Nếu dính scandal..." Nghe thấy Cố Bắc Thần cười lạnh một tiếng, cô lại gấp gáp nói: "Ý em là, em cũng không muốn sau khi hoàn thành thiết kế lần này lại có người nói em thắng được là nhờ vào bàn đạp của tổng tài tập đoàn Đế Hoàng."

"Thắng được?" Cố Bắc Thần không chút lưu tình cười nhạo: "Em biết hai người cùng rút trúng dự án tòa nhà 18 tầng kia của em là ai sao?" Hắn liếc nhìn Giản Mạt, càng phát ra cười chế nhạo: &Là Harchitects và CCD.&

Giản Mạt vừa nghe, lập tức mở to mắt nhìn hắn, trong lòng không khỏi kêu rên. Thế nào lại đụng phải hai nhà kiến trúc sư thiết kế văn phòng nổi tiếng nhất nhì Lạc Thành vậy chứ?

Cố Bắc Thần dừng lại ở chỗ đậu xe của một nhà hàng Pháp: "Huống chi... em tham gia so với tiến triển, cũng đã là vì tổng tài của Đế Hoàng rồi!" Dứt lời, môi mỏng của Cố Bắc Thần vươn lên một chút ý cười như có như không, lần này không phải là cười chế nhạo nữa, phần nhiều là đắc ý.

Giản Mạt rất khó chịu, liếc nhìn nhà hàng bên cạnh, không muốn xuống xe.

Một là vì việc đối thủ thiết kế, hai là vì trời đã khuya, nên cô không muốn bị chụp trộm...


Cửa ghế lái phụ mở ra, Cố Bắc Thần hơi nhíu mày lại, nói: "Xuống xe!"

"Em không xuống..." Giản Mạt có chút bốc đồng nói: "Tâm trạng của em hôm nay không tốt, không muốn phục vụ anh ăn cơm đâu."

"Vậy em muốn phục vụ anh trên giường?" Cố Bắc Thần gian xảo nỏi: "Nếu như vậy, anh cũng không để ý đến việc không ăn tối một ngày. Nhưng mà... anh nghe nói hôm nay có người nào đó muốn đối phó với bản thiết kế, dự đoán là muốn trở thành thiên tài đây..."

Ý chính là, về nhà trực tiếp nằm lên giường, Giản Mạt trực tiếp lờ đi ý đồ của Cố Bắc Thần... Nếu như xuống xe ăn khuya, có thể cô vẫn sẽ được tiếp tục hoàn thành công việc của mình.

Suy nghĩ một lúc, cuối cùng Giản Mạt nhìn kính phụ, thấy không có ai, mới cắn răng, xuống xe.

Cũng không biết có phải bởi vì thời gian đã khuya rồi hay không, trong phòng ăn, ngoại trừ nhân viên phục vụ ra, đến một vị khách cũng không có...

"Anh bao rồi!" Cố Bắc Thần ngồi xuống, nhận lấy thực đơn, mở miệng nói.

Giản Mạt vừa nghe, âm thầm thở ra, như vậy sẽ không bị người khác nhìn thấy rồi... Nhưng mới vui vẻ được một lúc, liền bị câu nói của Cố Bắc Thần đả kích đến quên mất phản ứng.

"Đặt bao hết không đắc." Cố Bắc Thần đang xem thực đơn ngước lên nhìn Giản Mạt: "Lúc này khoảng mười vạn thôi!"

"..." Giản Mạt suy nghĩ một lúc, mới phát hiện ra ý của Cố Bắc Thần chính là tối nay cô trả tiền: "Haha, đặt bao hết như vậy... thật quá xa xỉ rồi. Chúng ta mặc dù rất khá giả, nhưng chẳng phải cũng không nên phô trương lãng phí những chỗ không phải như vậy sao?"

Cố Bắc Thần vừa lúc chọn món ăn xong, không để ý đến Giản Mạt, hướng đến nhân viên phục vụ nói: "Mở một chai Ausone 11 năm."

"Vâng, Thần thiếu!" Nhân viên phục vụ cung kính nhận lời: "Xin đợi một chút." Dứt lời, cơ bản không hề tham khảo ý kiến của Giản Mạt, cầm thực đơn rời đi.

Giản Mạt nhìn Cố Bắc Thần, đối với mấy thứ xa xỉ này cô ít nhiều gì cũng có hiểu biết đến. Chai Ausone 11 năm kia rẻ nhất cũng phải từ một đến hai vạn.


"Làm sao vậy? Không thoải mái sao?" Cố Bắc Thần cố tình hỏi cô.

Thoải mái thì đúng là có quỷ mà...

Trong lòng Giản Mạt âm thầm đem Cố Bắc Thần ai oán một hơi, nhưng ngoài mặt lại hết sức lấy lòng cười nói: "Cái kia... Ông xã à, anh cảm thấy nơi làm việc của em thế nào?"

"Không vừa mắt." Cố Bắc Thần ăn ngya nói thẳng, đối với việc Giản Mạt chỉ vì muốn lấy lòng hắn mà gọi hắn là ông xã, hắn có chút bất mãn.

Giản Mạt lại tiếp tục nói: "Vậy... ông xã à, anh cho rằng tiền lương của cái công ty anh coi không vừa mắt đó trung bình là bao nhiêu?"

Cố Bắc Thần nhìn Giản Mạt, tiếp tục trả lời: "Không quá một vạn!"

"Đúng vậy!" Giản Mạt vội vàng nói: "Anh đặt bao hết nhà hàng này như vậy, một năm tiền lương của em sẽ bay mất hết đó... Ông xã à, anh không cảm thấy anh làm vậy chính là ăn hiếp bà xã của anh hay sao?"

"Không cảm thấy." Cố Bắc Thần vẫn lãm đạm mở miệng.

"..." Khóe miệng Giản Mạt càng co quắp lợi hại hơn, trong lòng đương nhiên biết Cố Bắc Thần chính là cố ý, cô làm mặt rầu rĩ, nói: "Vậy anh tự mình chờ đi thôi, em ở lại lấy thân gán nợ!"

"Được, một đề nghị rất tốt." Cố Bắc Thần yên ổn gật đầu: "Nếu lần sau đến nữa có thể đem em cấp vào phòng ăn của anh rồi."

Vốn dĩ Giản Mạt là muốn dùng kế này để bắt được Cố Bắc Thần, ai ngờ hắn lại rất yên ổn nói như vậy, đúng là làm cho cô thở gấp mà.

Cô trừng mắt nhìn người đàn ông đang như cười như không ngồi đối diện mình, nhịn không được đứng dậy muốn đi...

Nhưng vừa mới nâng chân định bước đi, đã bị Cố Bắc Thần kéo lại, chưa kịp vùng vẫy đã an ổn ngồi trên đùi của Cố Bắc Thần...

"Giản Mạt..." Ánh mắt thâm thúy của Cố Bắc Thần nhìn thẳng vào tầm mắt có chút kinh ngạc của Giản Mạt, thanh âm trầm thấp nhưng lại giàu từ tính chậm rãi tràn ra từ đôi môi mỏng: "Nhận thấy em hai năm nay, dường như rất vui vẻ!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận