Rời khỏi sân trường cô không vào lớp mà đi thẳng lên sân thượng của trường.
Mới gặp rắc rối nên cô không có tâm trạng để học, cô muốn yên tĩnh.
Vì trường con nhà giàu nên sân thượng cũng rất rộng, cô tìm một nơi có thể yên tĩnh ngã người nhìn lên trời, giờ đang là buổi sáng nên ánh sáng mặt trời rất yếu làm cho cô thấy ấm áp dần dần Lam Lâm nhắm mắt đi vào giấc mộng,đến khi mặt trời lên cao chiếu những tia nắng gắt vào khuôn mặt thanh tú của cô mới làm cô tỉnh dậy.
Đưa tay dụi đôi mắt mới tỉnh ngủ, Lam Lâm thì thầm nói với bản thân:
" Thật đói bụng, xuống căn tin kiếm gì ăn thôi" nói xong Lam Lâm đứng dậy chỉnh trang lại trang phục, rời khỏi sân thượng.
Vừa bước vào căn tin Lam Lâm liền chọn một chiếc bàn trong góc khuất và cặm cụi ăn, mặc hết tất cả, cô thật sự rất đói nha, sáng giờ cô chưa có thứ gì vào bụng.
Đang ăn thì Lam Lâm cảm thấy có người tới gần mình, cô liền ngửng đầu lên xem là ai. Vừa nhìn lên đập vào mắt cô là khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn cùng với một nụ cười rất ư là dễ thương. Cô gái vừa tới thấy cô nhìn mình thì mỉm cười nói mở miệng nói:
"mình có thể ngồi đây không"
"Tùy bạn"
" bạn là học sinh mới à, mình chưa thấy bạn lần nào"
" không"
"Bạn tên gì, mình là Trần Anh Anh sinh viên năm nhất khối âm nhạc"
" Lam Lâm, cũng là sinh viên năm nhất khối âm nhạc" từ đầu tới cuối Lam Lâm cũng chỉ có ăn ăn và ăn.
"A..Bạn là cái cô tiểu thư Lam gia nổi tiếng ăn chơi ấy à" Nghe Lam Lâm nói tên mình Trần Anh Anh không nhịn được thốt lên. Khi lời nói vừa ra hết khỏi miệng, Trần Anh Anh liền nhìn Lam Lâm lắc lắc đầu nói:
" Lam Lâm bạn đừng hiểu lầm, mình không có ý gì đâu, mình chỉ cảm thấy hơi ngạc nhiên thôi"
ngừng một lúc Trần Anh Anh nói tiếp
" Mình cảm thấy bạn thật khác với lời đồn"
Lúc này Lam Lâm mới ngừng ăn nhìn Trần Anh Anh nói
" Không sao, mà danh tiếng của mình xấu lắm à"
" Ừm, mình nghe mọi người nói bạn chỉ biết ăn chơi mua sắm, không học vấn không nghề nghiệp"
"À, vậy bạn có ghét mình không"
Anh Anh nghe vậy Lắc đầu nhì Lam Lâm nói
" Không đâu, nếu bạn không chê thì chúng ta làm bạn nhé, trong trường mình cũng không được mọi người yêu quý lắm"
" Hì, vậy chúng ta là bạn, gọi mình là Lâm Lâm cũng được"
Lam Lâm nở nụ cười hiếm thấy nói.
" ừ Lâm Lâm...hihi"
Không khí giữa hai người trở nên vui vẻ hoà hợp hơn, tuy căn tin có chút ồn ào nhưng cũng không ảnh hưởng đến họ .
Bỗng không khí trong căn tin yên tĩnh đến lạ thường khiến cho Lam Lâm phải ngước mắt nhìn .
Từ xa ba con người đang bước vào căn tin, hai nam một nữ,
Phát hiện họ đang tiếng về phía mình đang ngồi, Lam Lâm nhíu nhíu đôi mày lá liễu, xoay sang nhìn Anh Anh định mở miệng nói gì đó thì thấy Anh Anh đang vẫy vẫy tay với họ liền thôi không nói nữa.
Một lúc sau ba người bộn họ cũng tới gần bàn cô đang ngồi, cô gái duy nhất trong đó liền kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Anh Anh sau đó mở miệng nói:
" Anh Anh cậu đi đâu vậy, làm mình tìm cậu mệt gần chết"
" Ủa ai vậy Anh Anh, học sinh mới à" Cô ta vừa đánh giá Lam Lâm vừa nói
Anh Anh nhìn Phương Thanh rồi quay sang nhìn Lam Lâm,
thấy sự nghi vấn trong mắt Lam Lâm, Thanh Thanh liền bảo bọn họ ngồi xuống hết sau đó chỉ từng người nói:
"Ngồi bên cạnh mình là Phương Thanh, thiên kim phương thị, tiếp là Phương Thiên anh trai Phương Thanh cũng là đi thiếu gia Phương thị, người còn lại là Lưu phi, Lưu thị nhị thiếu gia"
" còn đây là Lam thị đại tiểu thư Lam Lâm"
" Hả?"
Anh Anh vừa nói xong Phương Thanh liền không nhịn được thốt lên một tiếng
" Anh Anh cậu đùa sao, đây mà là tiểu thư Lam thị, không giống , không giống"
Phương Thanh vừa làm điệu bộ quân sư đánh giá Lam Lâm vừa nói
" không giống?"
Lam Lâm nảy giờ theo chủ nghĩa im lặng cuối cùng cũng mở miệng
" Cậu không phải loại người ăn chơi, ngu ngốc"
nghe Lam Lâm hỏi, Phương Anh liền vội vàng trả lời
" Sao cậu biết?"
" Hả?à linh tính của phụ nữ" Phương Anh cười cười chỉ ở vị trí tim mình nói.
" Vậy tôi báo cho cậu một tin, linh tính của cậu đã sai"
" Vậy cậu thật sự là Lam Lâm"
" ừm"
"Thật sự?" Phương Anh nhìn cô hỏi lại
" woa, cậu thật tài nha"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...