Trình Lâm hơi tò mò hỏi: "Con gái nhà ai mà vô lễ vậy? Tới Ngô lão thần y mà cũng dám sửa lưng!"
Không nói tới thành phố Giang, dù phóng mắt cả nước Hoa cũng chẳng có mấy người dám nói Ngô lão thần y như vậy!
Trình Vũ Ngang nói: "Cụ thể nhà ai anh cũng không biết.
Nghe mà tức! Nếu là con gái nhà mình, em nhất định phải dạy dỗ lại!"
Tới bây giờ nghĩ lại chuyện vừa rồi, Trình Vũ Ngang vẫn thấy tức.
Dù gì thì Ngô lão thần y cũng là người ông sùng bái từ nhỏ.
Trình Lâm cười nói: "Người trẻ tuổi bây giờ đều vậy cả, xốc nổi thôi rồi, chỉ cần có chút thành tích là bắt đầu xem thường cả thế giới chứ thật ra có là cái gì đâu, anh chấp người ta làm gì?"
"Em nói cũng đúng." Trình Vũ Ngang gật đầu.
Không lâu sau người làm liền bưng thuốc đã nấu xong vào phòng, "Bà chủ, thuốc nấu xong rồi ạ."
Thượng Quan Nghênh Nghênh nghe vậy thì kích động ngồi bật dậy, "Mau đưa cho tôi."
Thượng Quan Nghênh Nghênh nhận chén thuốc uống ngay một ngụm, lập tức nhăn mặt.
Đắng quá!
Nhưng nghĩ tới sắp có thể khôi phục dung mạo, cô đành phải căng da đầu ráng uống cho hết.
Uống thuốc xong, Thượng Quan Nghênh Nghênh mơ màng ngủ mất.
Trình Lâm nhìn con gái ngủ thiếp đi mới yên tâm phần nào.
Từ lúc con gái bị hủy dung bà chưa từng có giấc ngủ yên ổn, dù có ngủ được thì cũng giật mình tỉnh giấc từ cơn ác mộng.
Trình Lâm ngẩng đầu nhìn Trình Vũ Ngang, nhỏ giọng nói: "Lần này may mà có em!"
Ngô lão thần y đã rất nhiều năm không lộ mặt chuẩn bệnh rồi, lần này Trình Vũ Ngang đã phải bỏ ra cái giá rất lớn mới có thể mời ông ấy đến.
"Đây là việc em nên làm mà."
"Ngô lão thần y có đến nữa không?"
Mặc dù Thượng Quan Nghênh Nghênh đã uống thuốc nhưng không thấy Ngô lão thần y, bà vẫn thấy hơi lo.
Trình Vũ Ngang gật đầu, "Nói là ba ngày sau quay lại tái khám."
"Ừ."
Một bên khác.
Nhà họ Úc.
Người bận rộn hơn nửa tháng bên ngoài, Úc Chí Hoành rốt cuộc cũng về nhà.
Ông ấy năm nay đã 64 tuổi nhưng hoàn toàn không nhìn ra tuổi thật, thường có người nói đùa rằng ông đứng chung với mấy người con trai nhìn chẳng khác gì anh em ruột.
"Ông cuối cùng cũng chịu về nhà rồi?" Phương Minh Tuệ khó chịu nhìn Úc Chí Hoành.
Úc Chí Hoành nhìn vẻ mặt khó ở của vợ, hoang mang hỏi, "Sao thế?"
Phương Minh Tuệ nhíu mày nói, "Ông có biết là sắp đến ngày đính hôn của Đình Chi và Tống tiểu thư rồi không?"
"Ừ." Úc Chí Hoành gật đầu.
Nhắc tới mối hôn sự này, Úc Chí Hoành thật sự hơi đau đầu.
Úc Đình Chi bất tài, ông lo Tống Bảo Nghi sẽ chướng mắt nó.
Dù gì so với Tống Bảo Nghi thì Úc Đình Chi thua kém không chỉ một chút.
Úc Chí Hoành nhấn huyệt thái dương, "Gần đây tôi vẫn đang chuẩn bị, tôi tính hết rồi."
Phương Minh Tuệ nghe vậy mới vừa lòng một chút, "Đình Chi đính hôn, ông định cho nó cái gì?"
Úc Chí Hoành nhíu mày: "Nó lớn như vậy rồi, bà không được nuông chiều nó mãi thế được! Con hư tại mẹ! Nó thành bộ dạng như bây giờ cũng có một nửa là tại bà!"
Nói tới đây, Úc Chí Hoành vò đầu nói tiếp: "Năm xảy ra chuyện, tôi đã nói là đưa nó tới bệnh viện điều dưỡng đi, mà mấy người cứ cản không cho! Giờ thì hay rồi, cả ngày chỉ biết giơ tay xin tiền nhà, nhìn có khác gì phế nhân không?"
Những năm này Úc Đình Chi không làm gì ra hồn, trừ xin tiền thì không biết làm gì khác.
Thân làm cha, Úc Chí Hoành cảm thấy cực kỳ khó chịu và thất vọng!
"Con trai tôi không có bệnh, tại sao phải đưa nó vào bệnh viện tâm thần?" Phương Minh Tuệ tức giận nói, "Ông đã bao giờ nghĩ cho nó chưa?"
Năm đó, sau tai nạn, Úc Đình Chi được chuẩn đoán mắc chứng uất ức nặng.
Bác sĩ kiến nghị đưa Úc Đình Chi vào bệnh viện tâm thần để trị liệu nhưng bị Phương Minh Tuệ và Úc lão gia tử phản đối kịch liệt.
Bệnh viện tâm thần là nơi nào?
Nếu thật sự tới đó ở mấy ngày, không bệnh cũng thành có bệnh!
"Bác sĩ đã nói chứng uất ức cũng là một loại bệnh tâm thần, bà cứ muốn tranh luận cao thấp với tôi!" Úc Chí Hoành hơi bực bội lấy một điếu thuốc ra, "Bộ dạng bây giờ của nó, nếu nhà họ Tống hủy hôn ngay trong tiệc đính hôn thì nhà mình sẽ thành trò cười cho cả thành phố Giang này!"
"Nhà họ Tống sẽ không hủy hôn đâu, Tống tiểu thư không phải loại người như vậy!" Phương Minh Tuệ vô cùng chắc chắn.
Úc Chí Hoành thở dài, lòng người cách cái bụng, không ai biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì.
"Cứ cho Tống tiểu thư là người tốt sẽ không hủy hôn đi, nhưng năm nay nó đã 26 tuổi rồi, không phải 16! Một người trưởng thành phải biết tay làm hàm nhai, nếu không sau này lấy vợ sinh con thì phải làm sao? Bà đừng nghĩ tới chuyện cho tiền nó nữa!"
Cũng bởi vì Úc lão gia tử và Phương Minh Tuệ cứ mãi nuông chiều Úc Đình Chi, cho tiền nó không hề tiết chế, mới khiến Úc Đình Chi sinh ra tính ỷ lại.
"Tôi cho tiền nó đấy thì sao! Nhà mình nhiều tiền như vậy, đừng nói là một đứa, nuôi mười đứa cũng không thành vấn đề! Đình Chi gặp chuyện lớn như thế đã rất khó chịu rồi, ông là ba chẳng những không biết an ủi nó mà còn làm khó nó!"
Nói tới đây đôi mắt của Phương Minh Tuệ đỏ hoe.
Úc Chí Hoành hít một hơi thuốc lá, nhìn Phương Minh Tuệ như vậy thì mềm lòng, "Minh Tuệ, bà biết tôi không có ý đó mà.
Đình Chi trở thành bộ dạng bây giờ, bà nghĩ tôi không buồn sao? Thân làm ba, tôi cũng vì muốn tốt cho nó! Tôi là người hi vọng nó có thể đứng dậy lần nữa hơn bất kỳ ai! Nam tử hán đại trượng phu không thể để người ta xem thường được!"
Phương Minh Tuệ đương nhiên biết điểm xuất phát của Úc Chí Hoành là vì muốn tốt cho Úc Đình Chi, nhưng thân là mẹ, bà không thể trơ mắt Úc Đình Chi chịu khổ chịu cực.
"Ông nghĩ tôi muốn thế hả? Lúc trước Đình Chi chịu bao nhiêu khổ đâu phải ông không biết! Ông nghĩ Đình Chi không buồn hay sao? Nó từng là người kiêu ngạo nhường nào? Bây giờ thành ra bộ dạng gì rồi? Nỗi đau của nó có thể nói cùng ai? Là một người mẹ, bây giờ tôi không mong nó có thể thành rồng thành phượng, chỉ mong nó vui vẻ là được rồi!"
Úc Chí Hoành lại hít một hơi thuốc, trong lòng không nói được là cảm giác gì, chuyện của mười ba năm trước hiển hiện lên trước mắt ông.
Thật lâu sau, ông dập thuốc vào gạt tàn, thở dài một hơi nói: "Thôi vậy! Bà nói đúng, chúng ta kiếm tiền không phải là cho con tiêu sao? Nhân lúc còn sức tôi tranh thủ tích góp cho nó nhiều chút."
Ngày thứ hai.
Chu Lôi nén giận đưa một bộ váy cho Tống Họa, "Thay cái này, lát nữa đi tham dự tiệc trà cùng tao với Bảo Nghi."
Bà lại nói thêm: "Tới đó mày đừng nói nhiều, đi theo Bảo Nghi, nó bảo mày làm gì thì mày làm đó, đừng làm bọn tao mất mặt!"
Trong buổi tiệc trà đều là phu nhân hào môn và thiên kim thế gia, nếu Tống Họa làm ra chuyện mất mặt gì, e là sẽ liên lụy đến Tống Bảo Nghi.
Chu Lôi trịch thượng đứng trước mặt Tống Họa.
Bà đã đoán trước được phản ứng tiếp theo của Tống Họa.
Tống Họa chắc chắn vô cùng kích động và biết ơn với bà!
Dẫu sao đứa nhà quê như Tống Họa chắc chắn chưa từng tham gia tiệc trà, càng chưa từng mặc được chiếc váy cao cấp như này.
Tống Họa đang vùi mình trên ghế treo ngoài ban công đọc sách, mang cảm giác năm tháng êm đềm.
Nghe những lời Chu Lôi nói, cô miễn cưỡng ngước mắt, tia nắng chiếu lên gương mặt xinh đẹp của cô, "Không rảnh."
Hai chữ rất đơn giản.
Không rảnh?
Chu Lôi hơi cau mày, bà thậm chí còn tưởng mình nghe nhầm.
Ý của nó là không muốn đi?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...