+Dịch & Biên: Tịnh Khang
+Nguồn raw: 69shu
***
Thành phố Giang.
Phòng khách nguy nga lộng lẫy.
Ánh đèn thủy tinh soi xuống sàn nhà cẩm thạch chiết xạ ra ánh sáng lóa mắt.
Bà lão tóc hoa râm câu nệ ngồi trên ghế salon, bà ăn vận mộc mạc trông rất không ăn khớp với mọi thứ ở đây, bà lí nhí nói, "Mẹ cô đã đi, bây giờ Họa Họa lại bệnh nằm một chỗ, nói gì thì Họa Họa cũng là con gái của cô."
Ngồi trước mặt bà là một vị phu nhân ăn vận hoa lệ.
Áo khoác Chanel bản giới hạn, chân váy phác họa nên thân hình hoàn mỹ, chân mang đôi giày da Chanel bản giới hạn.
Cả người đều lộ ra khí chất cao quý thanh lịch, không hề nhìn ra, bà đã là mẹ của đứa con gái mười tám tuổi.
Bà lão cân nhắc từ ngữ, tiếp tục nói: "Chu Lôi, mẹ cô trước khi lâm chung hy vọng hai người có thể đón Họa Họa về, bây giờ nó bệnh tình nguy kịch, hai người cũng không thể trơ mắt nhìn nó ở quê chờ chết chứ."
Nghe vậy vẻ mặt Chu Lôi vẫn điềm đạm như cũ, nhưng lời nói lại sắc như dao, "Đón nó về vậy Bảo Nghi phải làm sao? Thím ba, bà đừng quên, chỉ có Bảo Nghi mới là con gái ruột của tôi, cháu gái ruột của mẹ tôi!"
Chu Lôi đặc biệt nhấn mạnh chữ "ruột".
Muốn bà nuôi một đứa con hoang?
Suy nghĩ viển vông!
Bà lão thở dài, hiển nhiên đã dự liệu trước được kết quả này, "Mặc dù Họa Họa không có quan hệ máu mủ với hai người, nhưng từ giây phút các người nhận nuôi nó từ cô nhi viện, các người chính là ba mẹ ruột của nó!"
"Những năm này Họa Họa ở quê chịu biết bao khổ cực! Mẹ cô trước khi lâm chung đặc biệt dặn dò tôi chuyển lời tới vợ chồng cô, sau này phải đối xử thật tốt với Họa Họa, thứ Bảo Nghi có, nó cũng phải có."
"Nó có tư cách gì mà sánh với Bảo Nghi?" Chu Lôi không dám tin đứng bật dậy, gần như là thét lên, bà đã làm phu nhân nhiều năm, đã rất lâu không có thất thố như vậy, bà tận lực đè nén giọng nói của mình: "Năm đó tôi đã nói là trả nó về cô nhi viện đi rồi, là mẹ tôi cứ cố chấp làm người tốt!"
"Bà ta muốn làm người tốt tôi không cản!" Chu Lôi tức giận nói: "Nhưng bây giờ lại muốn đem rác rưởi ném vào nhà chúng tôi, bà ta nghĩ nhà chúng tôi là thùng rác hả?"
Nghe vậy, bà lão giận đến mức đứng bật dậy, "Nếu không phải do Họa Họa tốt số, các người sẽ có Bảo Nghi hả? Nếu không phải Họa Họa cắt gan cứu Bảo Nghi thì nó đã chết từ lâu rồi! Bây giờ cô như vậy là vong ân phụ nghĩa!"
Câu chuyện ghép gan phải nói từ mười tám năm trước.
Mười tám năm trước, Chu Lôi và chồng là Tống Đại Long sau khi cưới mãi vẫn không có con, đi bệnh viện kiểm tra thì kết quả chuẩn đoán không có vấn đề gì.
Rõ ràng là thân thể khỏe mạnh, nhưng mãi vẫn không có thai, vì vậy hai người nghe người quen giới thiệu mà biết tới vị một đại sư xem bói rất có tiếng, nghe lời đại sư, hai người đến cô nhi viện ôm một đứa bé về.
Theo lời đại sư giải thích, Tống Đại Long và Chu Lôi định trước là số không con, nếu muốn cải mệnh thì phải nhận nuôi một đứa bé số mệnh có anh em.
Lo rằng nếu nhận nuôi đứa bé lớn tuổi đã có ký ức thì sẽ khó nuôi, nên hai vợ chồng liền chọn Tống Họa vừa ra đời khoảng mười ngày.
Nói tới cũng trùng hợp, sau khi ôm Tống Họa về được nửa tháng, Chu Lôi đi khám thì phát hiện có thai.
Chín tháng rưỡi sau, con ruột của Chu Lôi và Tống Đại Long ra đời.
Hai vợ chồng vô cùng vui mừng, đặt tên là Tống Bảo Nghi.
Yêu như trân bảo, hữu phượng lai nghi.
Trong mắt họ, Tống Bảo Nghi là bảo bối nâng niu trong lòng bàn tay, là phượng hoàng bay lượn trên chín tầng mây.
Nhưng khi Tống Bảo Nghi vừa tròn bảy tuổi, đột nhiên khám ra bệnh suy gan, chỉ còn sống được mấy tháng.
Sự đả kích đó như sấm chớp giữa trời quang!
Cuộc đời của Tống Họa cũng bắt đầu chuyển ngoặt từ lúc này.
Từ đó về sau, chỉ cần Chu Lôi nhìn thấy Tống Họa hoạt bát khỏe mạnh thì vô cùng chướng mắt, dựa vào đâu mà con gái ruột của bà tuổi còn nhỏ mà đã phải chịu đủ bệnh tật hành hạ, mà đứa con hoang từ cô nhi viện này lại được trải qua cuộc sống cơm no áo ấm như đại tiểu thư chứ!
Chu Lôi đổ hết mọi oán giận lên đầu Tống Họa, cho rằng là Tống Họa cướp đi tất cả mọi thứ vốn thuộc về Tống Bảo Nghi.
Bệnh này lẽ ra phải là Tống Họa mắc phải mới đúng!
Mặc dù Tống Họa còn nhỏ nhưng cũng cảm giác được thái độ đối đãi của ba mẹ với cô đã khác, bé con Tống Họa từ đó, thu lại hết những ngây thơ non nớt, thu lại cả nụ cười.
Dù là như vậy, Chu Lôi vẫn chướng mắt cô.
Lúc Tống Họa không cười, bà ta mắng cô mang vẻ mặt người chết, là đồ sao chổi.
Tống Họa cười nịnh nọt lấy lòng bà ta thì Chu Lôi lại mắng cô đang cười trên nổi đau của người khác, em gái sắp chết mà còn có thể cười nổi, một chút lương tâm cũng không có!
Trong những năm tháng đó, Tống Họa ngay cả thở cũng là sai.
Đứa bé bảy tuổi làm sao biết mình đã làm sai điều gì? Cô cố gắng trở nên ưu tú hơn, muốn khiến ba mẹ thích mình hơn, đáng tiếc, chào đón cô không phải là tình thương của ba mẹ, mà là đánh đập chửi rủa.
Cũng vào lúc này, Tống Họa bị kiểm tra ra là gan của cô phù hợp với Tống Bảo Nghi, tỷ lệ cấy ghép thành công lên tới chín mươi phần trăm!
Một tháng sau, Tống Họa và Tống Bảo Nghi được đẩy vào phòng phẫu thuật.
Tống Họa vốn tưởng rằng sau khi ghép gan xong thì cả nhà có thể sống vui vẻ hạnh phúc cùng nhau.
Ngờ đâu còn chưa đợi đến lúc Tống Họa khỏi hẳn, Tống Đại Long và Chu Lôi lấy lý do Tống Họa là đồ sao chổi, muốn trả cô về lại cô nhi viện.
Nhưng lại sợ bị mọi người bàn tán nên Tống Đại Long cố ý để tin này truyền tới tai mẹ kế là Ngụy Thúy Hoa, bà ấy tin Phật nhiều năm, chắc chắn sẽ ngăn cản bọn họ.
Đúng như dự đoán, sau khi Ngụy Thúy Hoa nghe tin, ngay lập tức chạy lên đón Tống Họa về.
Vì cắt gan nên những năm gần đây sức khỏe Tống Họa rất kém, bệnh lớn nhỏ liên miên không dứt, thân thể suy nhược, Ngụy Thúy Hoa đã thử rất nhiều cách nhưng cũng không thể khiến tình trạng của Tống Họa tốt lên được.
Nghe thím ba mắng mình vong ân phụ nghĩa, Chu Lôi như muốn nổi điên tới nơi, "Vong ân phụ nghĩa? Ngô đại sư đã nói rồi, chính là do đồ sao chổi đó nên Bảo Nghi nhà tôi còn nhỏ như vậy mà lại mắc phải bệnh! Những năm này, sức khỏe Bảo Nghi luôn không tốt! Đều là do đồ sao chổi đó hại! Chúng tôi đã trách nó bao giờ chưa? Có lần nào mẹ tôi dắt nó lên đây mà không được hầu ăn hầu uống đâu! Bây giờ nó còn vọng tưởng muốn được hưởng đãi ngộ như Bảo Nghi hả! Nó dựa vào đâu? Còn nữa, nếu như năm đó không phải chúng tôi dắt nó về từ cô nhi viện, nói không chừng nó đã chết từ lâu rồi! Kẻ vong ân phụ nghĩa là nó mới đúng!"
Ngụy Thúy Hoa có cháu gái ruột mà không thích, đến chết cũng chỉ nghĩ tới người ngoài, chả trách chết sớm!
Báo ứng!
Thím ba bị những lời điên đảo trắng đen khích tới đau lồng ngực, "Họa Họa nó không phải đồ sao chổi! Nó là phúc tinh của nhà cô! Là nó đem Bảo Nghi tới, cũng chính là nó đã cứu sống Bảo Nghi!"
Bởi vì Tống Họa mang số mệnh có anh em, cho nên Tống Đại Long và Chu Lôi mới có Tống Bảo Nghi.
Cũng bởi vì gan của Tống Họa phù hợp với Tống Bảo Nghi, cho nên Tống Bảo Nghi mới có thể chuyển nguy thành an.
Nhưng bây giờ, Chu Lôi chẳng những không biết cảm kích, mà ngược lại còn đem tất cả oán giận đổ lên đầu Tống Họa.
Nói đến câu cuối, giọng thím ba đã có chút nghẹn ngào, "Cô có biết không, Họa Họa sắp phải chết rồi! Tôi xin cô hãy mau cứu nó đi, đây là tâm nguyện duy nhất của mẹ cô."
Chu Lôi không có phản ứng gì, "Cái đồ sao chổi như nó chết sớm đầu thai sớm, đỡ cho sống mà gieo họa cho người khác."
Thím ba cứ như vậy mà ngẩng đầu nhìn Chu Lôi, những năm gần đây, Ngụy Thúy Hoa đã qua đời thường xuyên dẫn Tống Họa đến đây chơi, bà là muốn cho Tống Họa gần gũi thân thiết với Chu Lôi hơn một chút, mặc dù lần nào Chu Lôi cũng coi khinh Tống Họa, nhưng bà vẫn thấy hai người bọn họ dù gì cũng có duyên mẹ con, nhưng chưa từng nghĩa tới Chu Lôi lại máu lạnh vô tình như vậy.
Sau khi thím ba đi.
Tống Bảo Nghi từ cầu thang xoắn ốc đi xuống, liếc về phía cửa, "Mẹ, ai vừa tới vậy ạ?"
"Còn có thể là ai?" Trong mắt Chu Lôi đong đầy sự khinh miệt.
"Người dưới quê đến ạ?" Tống Bảo Nghi thăm dò hỏi.
Chu Lôi gật đầu.
Đúng như dự đoán.
Tống Bảo Nghi híp mắt, "Bọn họ đến làm gì?"
Chu Lôi vẫn còn bực bội nói, "Bà già cũng quá hồ đồ rồi, lúc sắp chết còn muốn chúng ta đón đồ sao chổi đó về nhà! Thật xui xẻo!"
Tống Bảo Nghi chớp mắt, "Mẹ, vậy mẹ đã đồng ý cho chị ấy về nhà chưa?"
Chu Lôi nói: "Đương nhiên là không!"
Tống Bảo Nghi khoác tay Chu Lôi, dịu dàng nói: "Thật ra thì mẹ nên đồng ý."
"Bảo Nghi!" Chu Lôi quay đầu nhìn Tống Bảo Nghi, "Mẹ biết con là đứa bé lương thiện! Nhưng con phải biết là người thiện lương sẽ bị người ức hiếp, đứa con hoang đó có tư cách gì mà ở chung nhà với con? Các con không phải người cùng thế giới, nó bưng trà rót nước cho con cũng không xứng!"
Tống Bảo Nghi ôm tay Chu Lôi, nũng nịu nói: "Mẹ, mẹ cứ cho chị ấy về đi! Bây giờ bà mất rồi, chị ở một mình thì đáng thương lắm!"
Tống Bảo Nghi luôn miệng gọi chị, gọi tới vô cùng thắm thiết.
"Không được." Thái độ của Chu Lôi vô cùng kiên quyết, "Bảo Nghi, chuyện gì mẹ cũng có thể thuận theo con, duy chỉ có chuyện này không được! Còn nữa, nó không phải chị của con!"
Một đứa con hoang ti tiện, đồ sao chổi, có tư cách gì mà làm chị của Bảo Nghi?
"Chị ấy là chị con." Nói tới đây, Tống Bảo Nghi dừng lại một chút, "Hơn nữa, chị với Úc gia còn có hôn ước, nếu chị ấy không về thì chúng ta làm sao giải thích với Úc gia đây?"
Nghe vậy, Chu Lôi kinh ngạc quay sang, "Ý của con là cho đồ sao chổi đó đến thay con gả sang Úc gia?"
Tống Bảo Nghi lắc đầu, "Không phải là thay thế, mẹ, mẹ quên rồi sao? Năm đó có hôn ước với Úc Đình Chi vốn là trưởng nữ nhà mình."
Tống Họa hơn cô mười tháng, thế chẳng phải là trưởng nữ Tống gia là gì?
Chu Lôi hiểu ngay ý trong lời nói của Tống Bảo Nghi chỉ trong vài giây, "Con nói đúng lắm! Hôn ước với Úc gia không hề liên quan gì đến con hết! Đính hôn với kẻ tàn phế kia vẫn luôn là đồ sao chổi đó!"
Úc Đình Chi là dòng ba ở Úc gia, thiên tài thiếu niên.
Mười tuổi đã có thể ngâm thơ vẽ tranh, năm mười một tuổi, một bức tranh đã có thể kiếm được gần triệu đô.
Nếu không thì Tống gia cũng sẽ không tốn hết tâm tư kết thông gia cùng Úc gia.
Đáng tiếc, tất cả đều tan biến vào năm Úc Đình Chi mười ba tuổi.
Năm đó, một tai nạn xe đã khiến Úc Đình Chi hai chân tàn phế, còn đụng hư cả đầu óc, tài hoa biến mất, Úc Đình Chi từ một đại thiên tài trở thành đại phế vật.
Lúc thi cấp ba, Úc Đình Chi chỉ thi được tám điểm, ngay cả trường cấp ba phổ thông cũng không đủ điểm vào, trở thành trò cười trước mọi người.
Con cháu Úc gia ai ai cũng tốt nghiệp trường nổi tiếng, lão gia tử Úc gia làm sao có thể trở mắt nhìn đứa trẻ ông nâng niu trong lòng bàn tay phải chịu cảnh không có trường nhận?
Vì vậy, lão gia tử bỏ tiền cho anh vào trường cấp ba tốt nhất thành phố, thế nhưng kẻ bất tài vẫn là kẻ bất tài, cho dù được học ở trường cấp ba tốt nhất, thì anh ta vẫn là mặc long bào nhưng chẳng giống thái tử, thành tích trong lớp đứng dầu từ dưới lên, thậm chí ngay cả đề số học tiểu học cũng không biết làm, đến những đứa cháu trong nhà cũng cười nhạo coi thường anh ta.
Về sau, Úc lão gia tử cũng không cưỡng bách anh học hành nữa, mà sắp xếp cho anh vào làm ở công ty của gia tộc.
Úc Đình Chi thì hay rồi, chẳng những ngay cả bảng biểu báo cáo tài vụ cũng xem không hiểu, còn bị người khác hãm hại, cuối cùng bị thành viên hội đồng quản trị khai trừ.
Càng thêm thảm hại!
Úc Đình Chi bây giờ chẳng những không còn tài hoa, mà còn là một kẻ tàn phế đi ba bước đường cũng phải ngồi xe lăn, người như vậy, dĩ nhiên là Tống Bảo Nghi vô cùng chướng mắt!
Dù Tống Bảo Nghi chỉ vừa mới lên lớp mười hai, nhưng tại tất cả lĩnh vực cô đều đã đạt được thành tựu cho riêng mình, các loại tiền thưởng cầm đến mỏi tay, tương lai của cô vô cùng triển vọng tươi sáng, tuyệt đối sẽ không dừng chân tại chỗ Úc Đình Chi.
Cô là cô gái tài sắc vẹn toàn nổi tiếng ở thành phố Giang, không tiện ra mặt hủy hôn, nghĩ tới nghĩ lui, mới nghĩ ra một chiêu như vậy.
Quan trọng nhất chính là, Tống Họa vốn chính là Tống gia trưởng nữ, cuộc hôn nhân này vốn là của Tống Họa nên nếu bên ngoài bàn tán cũng sẽ không ảnh hưởng đến danh dự của cô.
Hơn nữa, đứa con gái nhà quê đó cũng chẳng uy hiếp gì được cô.
Vả lại, có đồ nhà quê đó làm nền thì càng tôn lên thiên nga trắng là cô.
Chu Lôi nhíu mày, "Lỡ đồ sao chổi đó về lại khắc con thì sao?"
Tống Bảo Nghi là mạng của bà, ngàn lần không thể xảy ra bất trắc gì.
"Sẽ không đâu mẹ! Không phải Ngô đại sư đã nói rồi sao? Chỉ cần con đến mười tám tuổi, dù là ai cũng không khắc được con đâu." Tống Bảo Nghi nói.
Chu Lôi rất tín nhiệm Ngô đại sư, nếu như năm đó không phải do có Ngô đại sư, thì cũng sẽ không có Tống Bảo Nghi bây giờ, "Vậy chờ tối ba con về, ba mẹ bàn bạc một chút."
Buổi tối Tống Đại Long về nhà, Chu Lôi kể chuyện đó cho ông ta nghe.
Nghe xong, Tống Đại Long cười to, "Quả nhiên là hổ phụ không sinh khuyển nữ!"
Không thể không nói, cách này của Tống Bảo Nghi quả thật rất tuyệt!
Mặc dù Úc Đình Chi là kẻ tàn phế nổi tiếng gần xa, nhưng lúc đầu hai nhà Tống Úc lập hôn ước, người người đều biết, nếu bây giờ hủy hôn chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Tống gia.
Thế gia vọng tộc coi trọng nhất là những thứ này.
"Nếu bên dưới quê không đồng ý thì sao?" Chu Lôi hơi lo lắng.
Mặc dù mẹ kế Tống Đại Long đã mất, nhưng dưới quê vẫn còn có vài thân thích nghèo, dân nghèo thì nhiều chuyện.
"Có thể gả vào Úc gia là may mắn ba đời đồ sao chổi đó tích góp được!" Tống Đại Long tức giận nói, "Bọn họ không có tư cách không đồng ý!"
Chỉ là một đám thân thích quăng tám sào cũng không tới mà thôi, bọn họ còn không có tư cách quơ tay múa chân trước mặt Tống gia.
"Nói đúng lắm." Chu Lôi gật đầu.
Dù là Úc Đình Chi có vô dụng đến đâu đi nữa thì cũng là con cháu thế gia, cuộc hôn nhân này, đúng là Tống Họa trèo cao rồi.
Một gian nhà ngói cũ kỹ.
Dưới ánh đèn lờ mờ, một bà già bưng chén thuốc đi tới trước giường, nhìn cô gái nằm trên giường mà nói: "Họa Họa, uống thuốc xong sẽ khỏe thôi con."
Tống Họa nhìn bà già trước mặt, ngẩn người, sau đó trong đầu như có gì nổ tung.
Cô chết rồi.
Cô sống lại rồi.
Cô gái này cũng tên là Tống Họa, năm nay mười tám tuổi, đường sinh mệnh có nhiều rắc rối và bất hạnh, là cô nhi, luôn khát vọng có một gia đình nhưng năm lần bảy lượt bị người nhà bỏ rơi...!
Nói tới cũng lạ, trước kia Chu Lôi cực kỳ ghét bỏ Tống Họa, vậy mà mới chỉ qua hai ngày mà bà ta như đã biến thành người khác.
Về nhà?
Trong ký ức nguyên chủ, cô luôn ước ao ba mẹ có thể đón cô về.
Lúc này nghe bà ba nói như vậy, trong lòng Tống Họa không kìm nén được nỗi vui sướng, đây là ý niệm còn sót lại của nguyên chủ.
Thời điểm bệnh tình nguy kịch, nguyên chủ cứ mãi mơ thấy cảnh cả nhà đoàn tụ.
Bà ba thấy sắc mặt Tống Họa có vẻ không tệ lắm, nói tiếp: "Bây giờ bà đi gọi điện cho mẹ con."
"Dạ." Tống Họa gật nhẹ, nhìn bóng lưng bà ba, ánh mắt hơi trầm xuống.
Cô có dự cảm, chuyện về nhà này không hề đơn giản như vậy.
Hoàn cảnh của thôn Tú Thủy rất tốt, phong cảnh tươi đẹp, tứ phía giáp biển, là một thôn chài tiêu chuẩn.
Người dân nơi đây chất phác, bởi vì được bảo vệ cho nên những năm gần đây vẫn giữ truyền thống chết chôn thay vì chết thiêu.
Phong cảnh trên núi rất tốt, đêm qua có mưa rào nên bây giờ quanh núi sương mù lượn lờ, phảng phất như tiên cảnh nhân gian.
Lúc này có hai bóng người đang đi lên núi.
Người đàn ông thấp hơn một chút quay đầu nhìn người đàn ông vóc dáng cao lớn, "Anh ba, chúng ta tới đây chi vậy?"
"Chơi." Người đàn ông vừa mới trả lời mặc quần thể thao, áo thun đen, kính mác đen che gần hết khuôn mặt, chỉ nhìn thấy được chiếc cằm tinh tế, cả người lạnh lùng tàn bạo mang chút ngông cuồng phóng túng.
Đây chính là kẻ tàn phế nổi danh trong mắt người người ở thành phố Giang.
Úc Đình Chi.
Đứng bên cạnh Úc Đình Chi là Vương Đăng Phong, đại công tử của tập đoàn Vương Thị.
Vương Đăng Phong quay đầu nhìn Úc Đình Chi, híp mắt: "Anh ba, anh nói giỡn hả? Vùng núi hoang vu như này thì chơi cái gì?"
Úc Đình Chi nhếch môi mỏng không nói, gạt ra những cây gai dưới chân, tiếp tục đi về phía trước.
"Đúng rồi, nghe nói quê vợ chưa cưới của anh chính là ở thôn Tú Thủy." Vương Đăng Phong nói tiếp: "Chúng ta có cần thuận tiện ghé ngang xem một chút không? Nghe nói cô ta còn có một người chị sống ở quê từ nhỏ."
"Người cậu nói là..." Úc Đình Chi suy nghĩ một lát, "Tống Kim Phượng?"
"Kim Phượng gì chứ? Người ta tên Bảo Nghi!"
"Ồ." Vẻ mặt Úc Đình Chi nhàn nhạt.
"Anh ba, sao tên của vợ chưa cưới mà anh cũng không nhớ rõ thế?"
Nghe thấy cái danh hiệu này, Úc Đình Chi nhếnh đôi môi mỏng lạnh lẽo thành một vòng cung hờ hững, ý vị sâu xa.
Lát sau, anh hỏi ngược lại, "Vậy thì sao?"
Giọng điệu hơi trầm mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Vậy thì sao?
Sao trên đời này lại có loại người ở trong phúc mà không biết hưởng như Úc Đình Chi vậy ta.
Vương Đăng Phong cạn lời: "Anh ba, toàn bộ thành phố Giang có ai mà không ngưỡng mộ anh có một người vợ chưa cưới tốt đâu, anh thì hay rồi, cứ trơ trơ như không ra đó!" Thậm chí ngay cả tên người ta cũng không nhớ rõ!
Nếu truyền ra ngoài, đám người ái mộ Tống Bảo Nghi ở thành phố Giang kia, mỗi người một ngụm nước miếng cũng có thể dìm chết anh.
Tống Bảo Nghi chẳng những là đại tài nữ nổi danh thành phố Giang, còn đẹp tựa tiên nữ, dù đã có hôn ước nhưng người theo đuổi cô ta vẫn nhiều vô số kể.
Dưới sự so sánh, Úc Đình chi chính là phế vật.
Chân mang tật, tính tình không tốt, không học vấn, quan trọng nhất là không hề có tài năng thương nghiệp.
Úc Đình Chi giống như là không nghe thấy Vương Đăng Phong nói gì, chuyển mắt nhìn về phía bên kia.
"Anh ba, anh nhìn gì thế?"
Vương Đăng Phong cũng tò mò nhìn theo.
Nhìn một cái, lập tức ngẩn ngơ.
Chỉ nhìn thấy một bóng lưng tay xách giỏ trúc đang đi giữa núi rừng.
Cô gái mặc chiếc váy đỏ rượu giản dị, ôm sát lấy vòng eo thon gọn, tà váy qua bay dập dờn trong làn gió thổi lướt qua như có thể bay theo gió bất cứ lúc nào, trong màn sương mù lượn lờ, cô gái như thật nhơ mơ lúc ẩn lúc hiện như tiên giáng trần đến từ thiên cung, đẹp đến không chân thật.
Mặc dù không nhìn thấy rõ mặt cô nhưng khí chất này của cô ngay cả Tống Bảo Nghi danh chấn thủ đô cũng không thể nào sánh nổi.
Vào lúc này, cô đột nhiên khom người giơ tay ngắt một chùm hoa dại màu sắc diễm lệ.
Theo động tác này, cổ áo màu đỏ hơi trễ xuống làm lộ ra một mảng da thịt trắng như tuyết, giống như một nét chấm phá của tuyết trắng giữa hồng mai nở rộ ở Lăng Hàn, băng cơ ngọc cốt, hết sức bắt mắt.
Úc Đình Chi nghiêng người, giơ tay che mắt Vương Đăng Phong: "Phi lễ chớ nhìn.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...