Hức a!! (╯‵□ ′) ╯︵┻ ━ ┻
Cho nên một cái đại thẳng nam như cậu vì cái gì mà co lại!! Còn che miệng cái quỷ gì! Nũng nịu xấu hổ cái quỷ gì nha a a!
Giang Trúc Tâm khoanh chân lại, kéo kéo lỗ tai nóng bỏng của mình, vừa nãy chỉ là bởi vì lỗ tai quá mẫn cảm mà làm ra phản ứng kích thích thôi, xấu hổ cái gì đều hoàn toàn không có tồn tại nhá.
Khom lưng đem điện thoại rơi trên đất nhặt lên, Giang Trúc Tâm mặt tối sầm lại phát hiện màn hình điện thoại của cậu bị nứt rồi.
...Tần! Phú! Hữu!!
"Hắt xì!" Tần Phú Hữu ánh mắt ôn hòa nhìn điện thoại, vừa nãy tuy rằng bị Giang Trúc Tâm cúp máy, nhưng động tĩnh trước khi cúp điện thoại, lại chứng minh rất rõ ràng Giang Trúc Tâm đang xấu hổ!
Hiện tại, hắn đang ở nhà hàng tư gia của Đường gia.
Lúc nãy, sau khi kiểm tra tư liệu liền biết được địa chỉ của Giang Trúc Tâm, Tần Phú Hữu đầu tiên là giúp Giang Trúc Tâm đặt thức ăn.
Bởi vì Đường gia tư gia không phục vụ thức ăn ngoài, cho nên hắn gọi trợ lí của mình ở gần đó đến giúp đỡ đưa qua một chuyến.
Nếu có thể nhìn thấy bộ dáng ăn cơm đáng yêu của Giang Trúc Tâm thì quá tốt rồi.
Hơn nữa, không phải vì sợ sẽ dọa đến Giang Trúc Tâm, thì hắn đã tự mình đi đưa thức ăn rồi.
"Có người mắng cậu sao?" Bạn thân tối hôm qua gọi Tần Phú Hữu đi bar – Mạc Đắc Quỳnh, đang cười xấu xa mà hất hất cằm, ý chỉ người ở đầu bên kia điện thoại, "Tối hôm qua cậu thật sự mang người ta đến khách sạn sao? Còn 'ăn' người ta nữa?"
"Tôi cho cậu cơ hội nói lại lần nữa." Tần Phú Hữu cũng không ngẩng đầu lên, mà vẫn tiếp tục công việc quấy rầy bằng chuyển khoản của hắn.
"Được, được, được, tôi sai rồi." Sau khi Mạc Đắc Quỳnh xác nhận Tần Phú Hữu là nghiêm túc, liền nhấc tay đầu hàng thu hồi lời nói cố ý thăm dò, "Nói cách khác, cậu và người ta đang kết giao? Là nhất kiến chung tình? Chân mệnh thiên tử?"
Mạc Đắc Quỳnh hiện tại rất hưng phấn, bạn tốt cây vạn tuế ra hoa, quả thực chính là thần linh giáng xuống kì tích! Gã hiện tại chỉ hận không thể chạy đến nhà Tần Phú Hữu, nói cho mẹ hắn, cái lão xử nam Tần Phú Hữu này rốt cuộc đã 'bóc tem' rồi, còn yêu đương nữa!!
Nếu như để trong giới những người mơ ước Tần Phú Hữu biết được việc này, biểu tình khẳng định sẽ rất đặc sắc.
Mạc Đắc Quỳnh thực mong đợi a, ngón tay của hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để phát tin trong vòng bạn bè.
"Ai, tôi cũng rất muốn, thế nhưng còn chưa được." Tần Phú Hữu thở dài một hơi.
Trải qua một đêm cảm xúc mãnh liệt, hắn cũng cho rằng sau khi thân thể tiếp xúc, hai người liền có thể cấp tốc xác định quan hệ, nhưng không nghĩ tới Giang Trúc Tâm vẫn cảm thấy bản thân cậu chính là thẳng nam, không chịu tiếp nhận hắn.
Bất quá đạo lí nói 'có công mài sắt, có ngày nên kim', Tần Phú Hữu nguyện ý dùng thành ý của mình, đi tranh thủ tình cảm của Giang Trúc Tâm.
Không vội vã, không vội vã.
Tần Phú Hữu tự cho là mình không vội vã, nhưng một bên vẫn còn lấy điện thoại không ngừng hướng Giang Trúc Tâm biểu đạt tình yêu của mình.
Nếu như Giang Trúc Tâm mở ra nhìn kĩ, sẽ phát hiện Tần Phú Hữu không ngừng chuyển khoản, hơn nữa dưới mỗi thông báo chuyển khoản còn đề thêm một câu thơ tình.
"A, bị kéo đen." Tần Phú Hữu ngón tay dừng lại, khẽ mỉm cười, "Thật đáng yêu, đây là ý tứ em ấy đều đem tiền của mình nhận hết, có đúng không?"
Mạc Đắc Quỳnh nhìn bạn tốt bị kéo đen, mà còn có thể bật cười, trong lòng đều cười đến muốn chết.
Gã xưa nay chưa từng tưởng tượng qua bộ dáng Tần Phú Hữu sẽ thế nào khi yêu, không nghĩ tới so với trong tưởng tượng của gã còn muốn bệnh.
Gặp qua liền đập tiền theo đuổi người, nhưng cái loại linh tinh toái toái như dùng internet để viết thư tình này, Mạc Đắc Quỳnh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
"Đều bị kéo đen hết rồi sao?" Tần Phú Hữu kiểm tra từng app một, sau đó liền nở nụ cười, "Trúc Tâm thật sự rất đáng yêu, tôi làm sao có khả năng chỉ thêm vào một tài khoản chính của mình đây."
Tần Phú Hữu yên lặng kéo ra thông tin tài khoản phụ của mình, sau đó đặt điện thoại xuống, "Nghe đến thoải mái rồi, đúng không."
"Đúng vậy, cậu cũng đừng đem người ép quá mức." Mạc Đắc Quỳnh* cười đùa gật đầu, sau đó ngón tay bay nhanh trong Wechat phát tán thông tin Tần Phú Hữu đang theo đuổi người ta.
Nhìn những người đó nói mình gạt người, Mạc Đắc Quỳnh thiếu chút nữa đã ngửa đầu cười to.
*Chỗ này trong QT là Giang Trúc Tâm nhưng theo đúng nội dung phải là Mạc Đắc Quỳnh mới hợp lí nên mị mạn phép sửa lại.
Đám nhân loại ngu xuẩn, chờ các ngươi nhìn thấy chân tướng, lại trở lại cùng bổn đại gia nói tiếng xin lỗi đi ha ha ha ha!
Tần Phú Hữu để điện thoại xuống một bên, sau đó lấy ra một cái máy tính bảng, cầm bút cảm ứng dựa vào lưng ghế, thần sắc mềm mại mở xem phần mềm xã giao của Giang Trúc Tâm, còn lưu lại tất cả những bức ảnh có mặt Giang Trúc Tâm, động tác cẩn thận tỉ mỉ, ngay ngắn có thứ tự.
Một bên thầm than trong lòng: Ai, Trúc Tâm thật đáng yêu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...