Hào Môn Sinh Con Hàng Ngày


Edit + Beta: ALice.
Tiệc đính hôn bắt đầu rồi, Giang Trúc Tâm nhìn quanh bốn phía một chút, liền thấy được Hứa Lạc Lạc thần sắc tự nhiên, không có bao nhiêu khó xử mà ngồi ở chỗ của mình, thì cũng an tâm tiếp tục chuẩn bị lưu trình kế tiếp.
Bởi vì nguyên nhân Giang Trúc Tâm không có cha mẹ, cho nên toàn bộ lưu trình của tiệc đính hôn lần này đều là do ba Tần mẹ Tần hỗ trợ xử lý hết.
Kế tiếp mọi người liền nhìn đến.

Một nhà Tần Phú Hữu tặng lễ hỏi 8888 vạn, một căn biệt thự và một chiếc siêu xe cho Giang Trúc Tâm, đồng thời cũng tặng cho Giang Trúc Tâm 5% cổ phần nhà bọn họ.
5% này tuyệt đối còn hơn cả tiền mặt xe và nhà ở nữa đấy.

Tất cả khách khứa cũng có chút kinh ngạc về độ xem trọng của Tần gia đối với Giang Trúc Tâm.
Bản thân Giang Trúc Tâm cũng là một người có lực thích ứng rất cường đại.

Ngay từ đầu cậu sẽ còn bởi vì vậy mà chấn động, nhưng ở chung hơn một tháng này, cậu đã sớm có thể mặt không đổi sắc mà tiếp nhận những thứ này rồi.

Đồng thời, cậu cũng rất thản nhiên mà tiếp nhận sự chênh lệch của mình và Tần gia có bao nhiêu lớn.

Nhưng hiện tại bọn họ đã là người một nhà rồi, cho nên cũng không cần phân ra cái gì mà của cậu của tôi nữa.
Hứa Lạc Lạc từ lúc Tần gia đưa lễ hỏi đến lúc hai người thâm tình trao đổi nhẫn, đều là vẻ mặt than mỉm cười.
Cậu ta cuối cùng vẫn là xem nhẹ trình độ có tiền của Tần gia á á á á!!
"......" Tiền Bộ Thiệu ở một bên muốn nói lại thôi.

Hứa Lạc Lạc lại đang đắm chìm trong chân tướng bạn thân của mình thật sự đã kết hôn với hào môn, nên cũng không có chú ý tới luôn.
"Lạc Lạc." Tiệc đính hôn cũng không có bao nhiêu tiết mục hoa hòe lòe loẹt.

Sau khi đi xong lưu trình liền đến nâng chén, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm, lại làm quen lẫn nhau một chút.
Sau khi Giang Trúc Tâm và Tần Phú Hữu đi xong bàn của cha mẹ và họ hàng, thì liền tới chỗ của Hứa Lạc Lạc.
"Trúc Tâm." Hứa Lạc Lạc nâng ly rượu vang đỏ, có chút cảm tính mà đỏ mắt, "Lúc trước tôi còn tưởng rằng cậu phải sau 30 tuổi mới kết hôn chứ, ai ngờ động tác của cậu lại nhanh như vậy cơ đấy."
"Tôi cũng không nghĩ tới luôn mà." Cốc chân dài của Giang Trúc Tâm là Vương Lão Cát (*), cậu bây giờ cũng không thể uống rượu được.

Sau khi cụng ly xong, thì Hứa Lạc Lạc cũng đã nhìn ra được rồi, nhưng cậu ta hoàn toàn không lộ ra ánh mắt nghi hoặc.

Rốt cuộc ở đây có hai mươi mấy bàn, nếu thật để Giang Trúc Tâm uống hai mươi mấy ly rượu, thì Hứa Lạc Lạc cũng cảm thấy thật quá đáng.
(*) ALice: Đây là tên một nhãn hiệu trà thảo mộc của TQ.

Cũng may ở đây, không có người mời rượu......
"Này này này, đính hôn là ngày đại hỉ, làm sao có thể không uống rượu thật được chứ!" Lưu Gia Minh lập tức đánh vỡ may mắn của Hứa Lạc Lạc.

Lưu Gia Minh vốn dĩ liền thích chơi đùa, hiện tại là lần đầu tiên nhìn thấy đối tượng của Tần Phú Hữu, lại thấy Giang Trúc Tâm văn văn tĩnh tĩnh uống Vương Lão Cát, liền nhịn không được mà muốn ồn ào.
Nói xong, gã còn cầm lấy cái ly, rót một ly rượu ngon cho Giang Trúc Tâm.
Tuy rằng biết vào ngày vui này, xác thật sẽ có bạn bè thuần túy bởi vì ý tốt và chúc phúc mà muốn chuốc rượu.

Nhưng mà Hứa Lạc Lạc vừa rồi cùng hàn huyên với Lưu Gia Minh trong chốc lát, cũng cảm thấy đối phương không tệ lắm, bây giờ trong nháy mắt hảo cảm đối với Lưu Gia Minh liền giảm xuống.
Rốt cuộc những thứ như rượu này, vừa uống vào liền không được yên.
Tần Phú Hữu phản ứng lại rất nhanh.

Hắn cười lấy ly rượu mà Lưu Gia Minh đưa cho Giang Trúc Tâm uống hết, cũng nói với Lưu Gia Minh: "Eric, cảm ơn cậu có thể tới tiệc đính hôn của tôi."
Đến mức này rồi mà Lưu Gia Minh còn có thể không rõ sao? Cậu ta cũng buồn cười mà uống xuống một ly kia của mình: "Hai người các cậu thật là!"
Kế tiếp lại đến lưu trình chạm cốc chúc phúc bình thường.

Mọi người từng người nói lời chúc mừng, cũng hẹn xong chờ một chút nữa sẽ cùng nhau đi K, xem như là vô cùng náo nhiệt!
Lưu Gia Minh biết Hứa Lạc Lạc là bạn của Giang Trúc Tâm.

Chờ cậu đi rồi, Lưu Gia Minh liền chọt chọt Hứa Lạc Lạc, hỏi: "Người bạn kia của cậu không thể uống rượu được sao? Không có ý tứ mạo phạm đâu, chỉ hỏi một chút thôi."
Ở trong mắt Lưu Gia Minh, không uống rượu thì sao có thể tính là đàn ông được chứ.

Ngay từ đầu khi nhìn thấy Giang Trúc Tâm, gã còn cảm thấy thân thể cậu cứng rắn, là người rất có khí khái nam tử.

Nhưng lúc nhìn thấy cậu không uống rượu, thì liền nhịn không được mà suy nghĩ, Giang Trúc Tâm ngầm có phải là loại người tương đối nữ khí hay không.
Không phải gã cố ý mang theo cái loại sắc thái ác ý này, nhưng thật sự là gã đã thấy nhiều GAY đều có loại khí tràng vũ mị kia, nên gã liền nhịn không được mà nghĩ một chút.
Truyện chỉ được đăng tại Wordpress ALice's House, Wattpad phuthuytuyet07 và Sweek.
Cũng trách Tần Phú Hữu hiện tại mới để gã nhìn thấy Giang Trúc Tâm, hiện tại gã không hiểu biết Giang Trúc Tâm, thì đương nhiên sẽ không nhịn được mà đi đoán rồi.

Phải biết rằng, lúc trước hắn cùng Tần Phú Hữu là du học chung một trường.

Khi đó Tần Phú Hữu tuy rằng đối người khác ôn hòa, nhưng mặc cho ai cũng đều sẽ cảm giác được có một cổ khoảng cách, càng đừng nói tới việc yêu đương.


Lưu Gia Minh còn chưa từng thấy qua Tần Phú Hữu sẽ đối với ai nhiệt tình như đối với Giang Trúc Tâm vậy đâu, ngay cả rượu cũng đều phải uống thay cho người ta luôn kìa.
"Trúc Tâm rất biết uống rượu." Biết uống không đồng nghĩa với việc có thể uống nhiều.
Thân thiện vừa rồi của Hứa Lạc Lạc đối với Lưu Gia Minh cũng lạnh xuống dưới, nhưng từ ngoài mặt nhìn qua cũng vẫn là bộ dáng rất hữu hảo.

Lưu Gia Minh nhất thời cũng không phát hiện ra sự biến hóa của Hứa Lạc Lạc.
Hứa Lạc Lạc sẽ đột nhiên như vậy, chủ yếu là không nghĩ tới Lưu Gia Minh vậy mà sẽ là loại người ở sau lưng nói người khác...!Được rồi, cho dù là người bình thường thì ngẫu nhiên cũng sẽ như vậy, nhưng mà trường hợp này khiến cậu ta cảm thấy không phải quá thích hợp đâu.
Tiền Bộ Thiệu không để ý mà uống một ngụm rượu, che giấu khóe miệng hơi nhếch lên.
Giang Trúc Tâm cùng Tần Phú Hữu trở lại chủ bàn, không phải rất không biết xấu hổ mà hỏi Tần Phú Hữu: "Em không uống rượu mà bạn anh đưa qua, thật sự sẽ không có việc gì chứ?"
Tần Phú Hữu xoa bóp tay của Giang Trúc Tâm: "Đương nhiên rồi, hắn sẽ không để ý đâu."
Tần Phú Hữu đã nói như vậy, thì Giang Trúc Tâm liền tin.

Đến nay mới thôi, người có thể khiến Tần Phú Hữu xưng là bạn cũng không nhiều lắm đâu.

Nhưng bọn họ đều là người rộng lượng khoan dung, cho nên Giang Trúc Tâm cũng liền thu hồi lo lắng vô nghĩa.
Giang Trúc Tâm cũng từng nghĩ qua trường hợp, mình sẽ bị người khác làm khó.

Nhưng người ở nơi này cùng với Trần Thổ vừa nãy nhìn thấy ở đại đường cũng không giống nha, cho dù có ý kiến gì, thì cũng sẽ tuyệt đối không biểu hiện ra ngoài.
Cho nên Giang Trúc Tâm thật đúng là không cảm nhận ra được suy nghĩ của người khác với cậu.
"Em đẹp trai như vậy, mọi người đều sẽ hâm mộ anh chứ sao." Tần Phú Hữu hớn hở mà gặp một miếng tôm hùm cho Giang Trúc Tâm.

Từ ngữ khí đến vẻ mặt của hắn đều là dáng vẻ chân thật đắc ý, có bộ dáng kẻ ngốc lâm vào tình yêu cuồng nhiệt.

Giang Trúc Tâm nhìn liền cảm thấy buồn cười, cũng chỉ có một mình Tần Phú Hữu mới cảm thấy người khác hâm mộ hắn mà thôi.

Giang Trúc Tâm cảm thấy người hâm mộ mình cũng sẽ càng nhiều theo, đúng không?
Giang Trúc Tâm cảm thấy mình sở dĩ có thể nhanh chóng quen thuộc với Tần gia, hoàn toàn là bởi vì người một nhà này đều đối xử thật tốt với cậu.

Tốt đến mức khiến Giang Trúc Tâm căn bản không có tâm tư lại suy nghĩ tới vấn đề giai cấp nữa.

Dưới tình huống tình cảm hòa thuận vui vẻ, thì tiền tài trong đó cũng trở nên không có ý nghĩa gì nữa.
Mình thật là thổi phồng quá đi, vậy mà sẽ cảm thấy tiền tài không có ý nghĩa gì mới ghê chứ! Giang Trúc Tâm cảm thán như vậy.

Yên lặng sờ sờ bụng, hiện tại cậu còn chưa lộ bụng, nhưng mà bụng bắt đầu có chút mềm rồi.

Tần Phú Hữu buổi tối đặc biệt thích xoa nơi này, nghĩ lúc trước Tần Phú Hữu còn ám chỉ qua việc trên giường, Giang Trúc Tâm liền nhịn không được mà có chút đỏ mặt.
"Làm sao vậy, không thoải mái sao?" Tần Phú Hữu để sát vào lỗ tai của Giang Trúc Tâm, nhẹ giọng hỏi.

Hắn bên này chỉ là đang nói nhỏ, nhưng người khác lại cảm thấy hai người đây là ăn một bữa cơm, còn muốn nói nhỏ ngọt ngọt ngào ngào, thật sự giống như "Người" mà Lưu Gia Minh nói vậy.
"Không có đâu, tay em tự sờ lên thôi." Giang Trúc Tâm cũng nhỏ giọng trả lời Tần Phú Hữu.

Từ lúc cậu ý thức được trong bụng mình có một sinh mệnh nhỏ xong, thì tay sẽ luôn không tự chủ được mà đặt lên trên bụng.

Cho dù cậu tiếp nhận việc trong bụng có một bảo bảo, thì cũng không ngại việc thời khắc nào cậu cũng cảm thấy thần kì luôn á.
Lại không phải thần kì bởi vì đàn ông sinh con, mà là bởi vì sinh mệnh nhỏ này mà bản thân xuất hiện loại cảm nhận này.
Tiếp theo Tần Phú Hữu cũng mỉm cười mà đặt tay lên: "Anh cũng vậy."
Giang Trúc Tâm:...
Tần Phú Hữu: Áu!
Bị Tần Phú Hữu vô sỉ "kinh hách" đến liền nhéo đối phương một cái, Giang Trúc Tâm liền nhéo mu bàn tay của Tần Phú Hữu đặt sang một bên: "Ăn."
"Được rồi." Tần Phú Hữu không hề ở trường hợp công chúng mà tay tiện nữa, ngoan ngoãn mà ăn bữa tiệc lớn ở trên bàn.
Ba Tần mẹ Tần ở một bên nhìn đến rõ ràng, bọn họ cười tủm tỉm mà chiêu đãi họ hàng ở trên bàn, khiến lực chú ý của nhóm họ hàng không cần bị đôi chồng chồng này hấp dẫn đi.
Ba Tần: Ai nha nha, cảm tình cũng thật tốt quá đi.
Mẹ Tần: Trong nhà náo nhiệt là vui vẻ i.
Những người khác cũng là thấy rõ ràng, Tần gia đối với Giang Trúc Tâm thật sự là nhìn trúng.

Tuy rằng bọn họ cũng không biết Giang Trúc Tâm trừ bỏ đẹp ra thì còn có ưu điểm gì, nhưng Tần gia đã đến trình độ kia thì cũng chẳng cần liên hôn làm gì nữa.

Cho nên trừ bỏ nói là chân ái ra, thì đại khái cũng chỉ có thể nói là năng lực của Giang Trúc Tâm rất mạnh, có thể làm một bà nội trợ hiền đi?
Mặc kệ rốt cuộc là tình huống gì, thì Giang Trúc Tâm và Tần Phú Hữu kết hôn cũng đã biến thành sự thật rồi.
"Anh ta thì có gì tốt chứ." Trong một góc, một nam sinh phấn nộn đang cắn môi dưới, nhỏ giọng không vui mà nói.
Cậu ta là đi theo một họ hàng xa của Tần gia đến đây, một chút quan hệ với Tần gia cũng không có.
"Người ta cho dù có không tốt thế nào, thì cũng đã bắt được trái tim của Tần Phú Hữu làm tù binh rồi.

Cậu ngay cả tên cũng không thể khiến cho Tần Phú Hữu nhớ kĩ, thì nhanh chóng từ bỏ đi." Bên cạnh, một người đàn ông có mái tóc dùng sáp chải vuốt ra phía sau, để lộ ra cái trán trơn bóng đang bắt chéo chân, cầm cốc chân dài chậm rì rì mà nói.
"Tôi, tôi chỉ là không có cơ hội gì để tiếp xúc với Tần tổng mà thôi.

Nếu như có, thì hắn mới sẽ không không nhớ được tôi đâu!" Nam sinh nói rất kiên định, cậu ta đối với vẻ bề ngoài của mình rất tự tin có được không?
"Hứ, Giang Trúc Tâm người ta vừa thấy chính là một người đàn ông, còn cậu ẻo lả như vậy, đại khái là không vào được mắt Tần Phú Hữu đâu." Người đàn ông kia khinh thường liếc mắt nhìn nam sinh một cái.

Nam sinh này vẫn là bạn mà trước đây hắn quen.


Hôm nay vẫn là do cậu ta năn nỉ ỉ ôi, người đàn ông cảm thấy phiền mới dẫn cậu ta tới.

Không nghĩ tới nam sinh nhìn thấy tiệc đính hôn của người ta, thì lại không phải là từ bỏ, mà là nói những lời có không này đó, sớm biết rằng đã không dẫn cậu ta tới đây rồi.
Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn về phía bàn của Giang Trúc Tâm, yêu thích của Tần Phú Hữu người ta đối với Giang Trúc Tâm có thể nhìn thấy được bằng mắt thường luôn kìa.
Giang Trúc Tâm cũng ung dung đại khí, không giống với nam sinh không phóng khoáng bên cạnh này đâu.

Nếu kết hôn đương nhiên là phải kết với người như Giang Trúc Tâm rồi, cái loại như nam sinh này thì chỉ thích hợp để làm tình nhân mà thôi.
Đương nhiên, cho dù nam sinh nguyện ý làm tình nhân, thì đại khái Tần Phú Hữu cũng không thích đâu.

Hắn còn chưa thấy qua Tần Phú Hữu đối với đàn ông hay phụ nữ có hứng thú nữa mà.

Cho nên hắn mới có chút tò mò, trên người Giang Trúc Tâm rốt cuộc có chỗ nào có thể khiến cho Tần Phú Hữu mê muội được chứ.
"Cái gì mà ẻo lả! Tôi đây là văn nhã." Nam sinh trừng mắt liếc nhìn người đàn ông một cái, "Anh cũng quá không biết nói chuyện phiếm rồi đấy! Tôi như vậy mới được hoan nghênh có được không? Cái tên Giang gì gì kia, nhìn còn tráng hơn so với Tần tổng nữa, thân thể nhất định rất cứng ngắc."
"Cậu đại khái là mắt mù rồi chắc." Người đàn ông hừ một tiếng.
Giang Trúc Tâm đúng là rất cao lớn, nhưng đứng ở bên cạnh Tần Phú Hữu đều có một loại cảm giác chim nhỏ nép vào người, tráng hơn so với Tần Phú Hữu á hả?
Trừ bỏ là mắt mù mới cảm thấy như thế thôi, người đàn ông không còn lời nào để nói nữa.

"Người ta nhìn qua liền không phải dùng thân thể để thượng vị rồi, tỉnh lại đê, kẻ đáng thương."
"......!Tôi không muốn nói chuyện với anh nữa." Nam sinh bẹp miệng, rất không cao hứng.
"Vậy cậu đi ra ngoài đi." Người đàn ông không sao cả.
"......!Còn lâu đi."
Đối thoại ấu trĩ trong một góc kia thì Giang Trúc Tâm và Tần Phú Hữu cũng không nghe được.

Sau khi tiệc đính hôn kết thúc, hai người liền đi thay một thân đồ đôi hưu nhàn, kế tiếp liền mang theo một đám bằng hữu đi ghế lô ca hát.
"Anh biết hát sao?" Trên đường Giang Trúc Tâm đột nhiên hỏi Tần Phú Hữu.
"Anh biết hát《Ngôi sao nhỏ》, em thì sao?" Tần Phú Hữu nhướng mày, hỏi lại Giang Trúc Tâm.
"Thật trùng hợp nha......!Em biết hát《Hai con hổ》nè."
Hai người hai mặt nhìn nhau, lúc này mới biết lẫn nhau đều là người không biết ca hát.
"Chúng ta thật có duyên phận nha, hôn một cái chúc mừng tí đi nào." Tần Phú Hữu vứt bỏ đề tài này, ôm lấy eo của Giang Trúc Tâm, liền cứ như thế mà hôn lên.
"Chỉ lấy cớ thôi..." Giang Trúc Tâm ôm vai Tần Phú Hữu, vạch trần Tần Phú Hữu chỉ là muốn hôn môi mà thôi, lý do gì cũng đều là lấy cớ hết.

Nhưng cậu cũng không cự tuyệt, mà là trực tiếp cùng với Tần Phú Hữu ở ghế sau tới một cái hôn sâu.
Mà ngồi ở trên xe phía sau Giang Trúc Tâm và Tần Phú Hữu, Hứa Lạc Lạc ở trên ghế phụ trợn mắt há hốc miệng.
Nếu cậu ta đoán không sai, đây là mối tình đầu của Giang Trúc Tâm mà! Không nghĩ tới mối tình đầu thế nhưng lại tình cảm mãnh liệt như vậy luôn á! Này này này Giang Trúc Tâm, cửa sổ xe của các cậu cũng không phải là một chiều mà, này!
Tiền Bộ Thiệu ngồi ở trên ghế sau với Lưu Gia Minh:......Hâm mộ quá đi mất..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận